SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nghe em gái trách cứ Ninh Kha, Dương Bách Xuyên vội vàng mở hai mắt nói: “San San, đừng trách Ninh Kha ~”  

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên vừa lấy một giọt nước sinh mệnh từ không gian bình Càn Khôn ra, lấy tay che lại rồi uống, có nước sinh mệnh, dù vết thương có nặng hơn nữa cũng có thể khôi phục, huống chi ở thời điểm nguy hiểm nhất có sư phụ giúp đỡ một phen, không có vết thương trí mạng.  

Dương Bách Xuyên vừa nói chuyện, mọi người lập tức nhìn sang.  

Triệu Nam canh giữ bên giường bệnh, mắt đỏ hồng nói: “Anh cảm thấy thế nào rồi?”  

“Nam Nam yên tâm, anh không sao.”  

“Anh trai ~”  

“Tiên sinh ~”  

“Nhóc Xuyên ~”  

…  

Mọi người đều lên tiếng quan tâm.  

Trong khoảnh khắc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy cảm giác ấm áp trong tim mình, anh bắt đầu tu chân, làm việc chăm chỉ cho đến nay là vì bọn họ.  

Thấy sự quan tâm trong mắt mọi người, Dương Bách Xuyên giơ tay lên để bọn họ dừng lại, anh nói: “Đừng lo, quên tôi là ai à? Tôi là người tu chân, mọi người cũng vậy. Nói thật cho mọi người biết, ngày sau tu vi cường đại, đừng nói rơi xuống từ tầng tám, ngay cả tầng tám mươi cũng không chết.  

Tôi truyền thụ cho mọi người công pháp tu chân, vì để ai ai cũng có bản lĩnh của mình, sau này có thể giải quyết mọi khó khăn, bảo vệ đồng môn yếu hơn.  

Tôi bảo vệ Ninh Kha cũng bởi vì… Cô ấy cũng là một phần của Xuyên Môn chúng ta, có thể nói Ninh Kha là người đầu tiên tu luyện Tử Hà Quyết, sớm hơn tất cả mọi người.” Anh vốn muốn nói Ninh Kha là người phụ nữ của anh, nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng lại.  

Dừng một chút, anh tiếp tục nói: “Hôm nay tôi có thể cứu Ninh Kha, ngày mai bất kỳ người nào trong mọi người gặp nguy hiểm tôi cũng sẽ cứu bởi vì mọi người đều là một phần của Xuyên Môn, càng là người thân và bạn bè của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ người nào.  

Hôm nay mọi người đều ở đây, bây giờ tôi lấy thân phận môn chủ Xuyên Môn tuyên bố Ninh Kha chính thức gia nhập Xuyên Môn, không được làm trái.”  

Sau khi nói những lời này, Dương Bách Xuyên nhìn Ninh Kha đứng ở phía sau mọi người, ngữ khí vô cùng độc tài. Hôm nay anh đã suy nghĩ rõ, người phụ nữ của Dương Bách Xuyên anh sẽ không bị bỏ rơi. Từ nay về sau cứ độc tài như thế, không thể bỏ rơi cô, dù xảy ra chuyện gì thì đều lo lắng cho anh chứ không phải người khác.  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm giác được khí phách mạnh mẽ trên người Dương Bách Xuyên, bất giác nói: “Tuân lệnh môn chủ.”

Sau khi sử dụng quyền của môn chủ, Dương Bách Xuyên an ủi mọi người, dù sao anh đã tỉnh lại, mọi người nên yên tâm. Sau đó làm Lưu Tích Kỳ đi làm thủ tục xuất hiện, đuổi mọi người ra khỏi phòng bệnh, dặn dò đừng để người khác đi vào.  

Mọi người biết Dương Bách Xuyên muốn vận công chữa thương, tất cả đi ra khỏi phòng bệnh.  

Lúc này Dương Bách Xuyên ngồi dậy khoanh chân, nhanh chóng vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết. Vừa rồi trong lúc nói chuyện, anh cảm nhận được sức mạnh sinh cơ cường đại của nước Sinh Mệnh, vận chuyển mở ra, toàn bộ thân thể đã xảy ra biến hóa, vội vàng vận công.  

Nói thật từ lúc nước Sinh Mệnh xuất hiện sau khi hồ Càn Khôn thăng cấp, anh chưa chân chính sử dụng nó, nếu không phải lần này bị thương nặng, anh vẫn chưa muốn dùng.  

Bình luận

Truyện đang đọc