SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hiện tại... Sư phụ nói rất đúng, đầu tiên phải tìm nữ ma đầu Hồng Phất mới được.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên nói với Ngô Mặc Thu và Ruth: "Hai người ở lại đây đợi tôi và chăm sóc Liễu Linh Linh, tôi đi tìm nữ ma đầu."  

"Tiên sinh, em đi với anh!" Ngô Mặc Thu lập tức đứng dậy.  

"Thôi nào, đừng gây thêm phiền phức cho anh. Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu. Trước đó nữ ma đầu đã bị thương nặng, mà tu vi của anh đã tăng vọt, bây giờ đối phó với ả không thành vấn đề. Em và Ruth ở lại đây chăm sóc Liễu Linh Linh, chờ anh trở lại."  

Dương Bách Xuyên nói xong, không đợi Ngô Mặc Thu và Ruth trả lời đã lách mình ra khỏi căn phòng đá.  

Sư phụ đã tỉnh lại, có ông thì tìm nữ ma đầu Hồng Phất không khó chút nào.  

Hơn nữa, lần này sư phụ tỉnh lại hình như thần hồn mạnh hơn trước rất nhiều. Ở đây Dương Bách Xuyên không thể dùng linh thức, nhưng sư phụ Vân Thiên Tà lại nhanh chóng tìm được nơi ẩn nấp của nữ ma đầu Hồng Phất, phải nói là ông quá đỉnh!  

Theo lời sư phụ nói, hiện tại nữ ma đầu đang ở trong động băng vạn năm sâu ba trăm mét. Sau khi ra khỏi căn phòng đá, Dương Bách Xuyên đi một mạch đến động băng theo chỉ dẫn của sư phụ, sau đó lúc đi lúc dừng xuống dưới lòng đất.  

Khoảng hai mươi phút sau, đột nhiên Dương Bách Xuyên cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến anh bất giác rùng mình.  

Lúc này anh đang ở trong một động băng có đường kính hơn ba mét. Với tu vi của anh, trước đó anh không cảm thấy lạnh, nhưng bây giờ toàn thân rét run.  

Điều này chứng tỏ anh đã đến đích.  

Quả nhiên giọng nói của sư phụ vang lên: "Phía trước mười mét là khu vực băng vạn năm, con phải vận chuyển công pháp liên tục không được dừng lại, nếu không sẽ bị đông cứng. Băng tích lũy vạn năm nằm sâu dưới lòng đất, kết hợp với linh mạch ở đây hình thành linh khí hệ băng không thuộc ngũ hành, con phải cẩn thận mới được."  

"Con biết rồi ạ." Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long trong tay, lên tiếng trả lời, sau đó tiến từng bước về phía trước.  

Sau khi anh đi được mười mét, một luồng khí lạnh phả vào mặt, trên người anh kết một lớp băng.  

Dương Bách Xuyên hít một hơi khí lạnh. Nếu không phải anh đang vận chuyển công pháp ngăn cản hàn khí thì cũng bị đóng băng.  

Anh dứt khoát vận chuyển chân hỏa hình thành một tầng lửa bao quanh người, cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều.  

Tiếp đó, anh quan sát phía trước, ngẩng đầu lên chỉ thấy một màu trắng xóa, không nhìn rõ trong sương trắng có gì.  

Thật ra sương trắng anh nhìn thấy chính là hàn khí.  

"Phía sau đám hàn khí này là nơi nữ ma đầu Hồng Phất đang ẩn núp. Sau khi xông vào động băng vạn năm, vi sư chỉ có thể giúp con cầm chân ả trong thời gian một hơi thở. Nếu con không giết được ả trong một hơi thở thì đừng xưng là đồ đệ của Vân Thiên Tà này."  

Lúc này lời nói của sư phụ vang lên trong đầu, Dương Bách Xuyên mừng rỡ. Sư phụ muốn ra tay giúp đỡ, vậy thì quá tốt. Chỉ cần ông ra tay, đừng nói là thời gian một hơi thở, cho dù chỉ có thời gian nửa hơi thở anh cũng tự tin mình có thể giết chết nữ ma đầu.  

"Xông vào đi!"  

Vân Thiên Tà bất chợt ra lệnh.  

Dương Bách Xuyên xách kiếm xông vào trong hàn khí.  

"Gừ!"  

Bình luận

Truyện đang đọc