SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Ha ha, con phải nói với người, nếu người không phải sư phụ trên danh nghĩa của con thì con cũng muốn một tát đập chết người!" Tiểu hòa thượng ha ha trào phúng.

Cuộc trò chuyện của đôi sư đồ kỳ lạ này khiến đám hòa thượng bên cạnh buồn cười, nhưng cả đám đều không dám cười, trông có vẻ đã quen luôn rồi.

"Trở lại chuyện chính đi, nói cho vi sư biết cổ kiếm của Dương Bách Xuyên mạnh? Hay là thần binh của Mộc Đạo Nhiên lợi hại?" Lão hòa thượng hít sâu một hơi đổi chủ đề, ông ấy sợ còn nói tiếp sẽ bị tên nghịch đồ này chọc tức tới hộc máu.

"Không có hứng thú trả lời, tự xem chẳng phải sẽ biết ư!" Tiểu hòa thượng ném hồ lô rượu chứa nước trong tay cho lão hòa thượng, ánh mắt lóe lên tia sáng nhìn trong sân, không để ý tới lão hòa thượng nữa.

"Con.. Tên nghịch đồ này!" Lão hòa thượng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đây là sư đồ mà lại không giống sư đồ, quả nhiên là hai thái cực.

Người làm sư phụ một thân cà sa rách nát, vô cùng lôi thôi, hồ lô rượu mang theo bên người đựng nước, gọi đồ đệ là tổ tông.

Người làm đồ đệ thì vừa khéo trái ngược với sư phụ, một thân áo trắng hơn tuyết, gọi sư phụ là lão hòa thượng.

Quả nhiên là một cặp sư đồ kỳ lạ, một cặp hòa thượng kỳ lạ.

...

Trong sân, kiếm khí Huyền Hoàng của Dương Bách Xuyên và kiếm khí Mãng xà nước lửa của Mộc Đạo Nhiên đã xảy ra va chạm.

“Ầm ầm ầm…”

Từng tiếng nổ nặng nề vang lên!

Mọi người chỉ thấy kiếm khí màu trắng bạc của Dương Bách Xuyên lập tức biến mất không thấy đâu trong sự giáp công của Mãng xà nước lửa của Mộc Đạo Nhiên.

Chỉ trong giây lát, kiếm khí Mãng xà nước lửa của Mộc Đạo Nhiên đã vọt tới chỗ cách người Dương Bách Xuyên ba mét.

“Xong rồi! Dương điên sắp xong đời rồi!”

“Không ngờ kiếm khí Mãng xà nước lửa của Mộc Đạo Nhiên lại đỉnh đến vậy!”

“Chẳng phải thế sao, kiếm khí của Dương điên nhìn thì có vẻ rất ra gì nhưng hóa ra lại chỉ có hình thức mà thôi.”

“Lần này Dương Bách Xuyên sắp bại trận rồi.”

Người vây quanh xem bàn luận sôi nổi.

Đám người Thiên Tuyệt của Võ Đang thay đổi sắc mặt.

Phong Thiên Nhai và vài tán tu của Vân Môn cũng thay đổi sắc mặt.

Mà Ngô Mặc Thu đang âm thầm ẩn mình cũng sốt ruột, cô tức khắc bay về phía Dương Bách Xuyên.

Ở trong mắt mọi người, Mãng xà nước lửa của Mộc Đạo Nhiên đã đến chỗ chỉ cách người Dương Bách Xuyên ba mét rồi, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn bình tĩnh đứng bất động tại chỗ mà chẳng biết tránh né chút nào.

Nhìn thì đúng như bị dọa đến mức choáng váng vậy.

Làm rất nhiều người đổ mồ hôi lạnh thay cho Dương Bách Xuyên.

Đương nhiên, chỉ có sắc mặt của những lão quái vật của mấy tông môn lớn ở phía xa xa là tương phản hoàn toàn với đại đa số mọi người.

Lăng Hư Tử của Côn Luân nói thầm: “Ôi chao, kiếm khí của thằng nhóc này còn vượt quá cả tưởng tượng của lão phu…”

Bà lão của Nga Mi nhìn chằm chằm vào sân và nói: “Rốt cuộc là kiếm khí dạng gì nhỉ, thậm chí còn hùng mạnh hơn cả kiếm khí của kiếm hồn cổ?”

Lão hòa thượng uống nước trong bình hồ lô rồi nói: “Dương Bách Xuyên đúng là một tên quái vật. Đồ nhi, con đừng có bất hòa với Dương Bách Xuyên, dù sao cũng đừng biến thành kẻ thù. Mới đầu vi sư cho rằng thằng nhóc này có chỗ dựa là tên đồ tể Lôi Chấn Tử của Côn Luân, nhưng bây giờ xem ra thực lực của bản thân tên nhóc đó cũng không hề yếu đâu.”

Tiểu hòa thượng hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện không gây thù còn cần người nói à, nếu thấy tên đó ngứa mắt thì ông đây vẫn đánh.”

...

Ngoại trừ mấy lão quái vật tránh ở thật xa hóng chuyện, có một người cũng nhận ra sự hùng mạnh của kiếm khí của Dương Bách Xuyên.

Người này chính là kẻ trong cuộc - Mộc Đạo Nhiên.

Làm người trong cuộc, đương nhiên Mộc Đạo Nhiên hiểu rất rõ sức mạnh và tất cả mọi thứ của kiếm khí Mãng xà nước lửa của mình.

Khi giao đấu kiếm khí với Dương Bách Xuyên, nhìn qua thì tưởng Mãng xà nước lửa của lão cắn nuốt kiếm khí của Dương Bách Xuyên trong nháy mắt.

Nhưng trên thực tế, thứ mà Mộc Đạo Nhiên cảm nhận được lại là kiếm khí của Dương Bách Xuyên đang tung hoành bên trong Mãng xà nước lửa của lão.

Cắt rời Mãng xà nước lửa của lão từng tấc một.

Điều đó khiến sắc mặt Mộc Đạo Nhiên khó coi hẳn, lão không ngờ Dương Bách Xuyên sẽ xuất sắc đến thế. Hoặc có thể nói rằng thanh kiếm cổ trong tay Dương Bách Xuyên đã vượt quá sức tưởng tượng của lão.

Chỉ có Dương Bách Xuyên tự hiểu trong lòng rằng cùng với việc tu vi tăng cao đến mức có thể sánh ngang với võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín cấp cao, uy lực khi anh sử dụng kiếm khí Huyền Hoàng cũng mạnh mẽ hơn trước kia nhiều.

Cũng chính vì thế, anh rất rõ về những tổn thương mà kiếm khí Huyền Hoàng của mình gây ra trong cơ thể của Mãng xà nước lửa của Mộc Đạo Nhiên.

Cho nên, Dương Bách Xuyên mới bình tĩnh nhìn Mãng xà nước lửa cách đó ba mét đang chuẩn bị đánh đến người mình mà chẳng hề cựa quậy chút nào.

Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy Ngô Mặc Thu vốn ẩn mình đang sốt ruột lao đến, bèn vội vàng truyền âm qua linh thức cho Ngô Mặc Thu: “Thu Nhi, đừng sợ, tất cả đều trong tầm khống chế của anh cả rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc