SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nếu như Lâu Mãn và Quan Thiên Ngạo đi cùng nhau, Lâu Mãn xuất hiện thì Quan Thiên Ngạo chắc chắn cũng đang ở gần đây.  

Dương Bách Xuyên không thể không cẩn thận.  

“Chủ nhân, Thu Nhi đã rõ.” Giọng Ngô Mặc Thu vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.  

Mà ngay lúc này, Lâu Mãn đã phát hiện mình bị Dương Bách Xuyên nhìn thấy, hắn ngược lại cũng không sợ hãi, hắn cười ham hiểm nói: “Dương Bách Xuyên, bề ngoài thì lão tử nhịn ngươi, nếu như có Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền thì gia đây không muốn phiền toái, nhưng, nhưng ở trong bí cảnh, ngươi chết chắc rồi.”  

“Chưa biết ai chết đâu ~”  

Dương Bách Xuyên cười lạnh, dứt lời hắn vung tay chộp đến trước ngực Lâu Mãn.  

Với Lâu Mãn mà nói, nếu chỉ đơn thuần dựa vào thực lực của bản thân thì đương nhiên hắn không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên, có điều trên người hắn có bí bảo tiên gia do sư phụ ban tặng, hắn tự nhận mình có dư sức đối phó với Dương Bách Xuyên.  

Đối mặt với một chưởng phát ra ánh sáng màu vàng đang vung tới, Lâu Mãn không hoảng sợ, hắn nắm tay nghênh đón nắm đấm của Dương Bách Xuyên.  

Vẫn là vầng sáng màu trắng sữa cực kỳ chói mắt tản ra từ trên người Lâu Mãn, phát ra một sức mạnh cường đại khiến cho người ta kinh hãi.  

“Ầm ầm ~”  

Một cú đánh chói tai vang vọng cả đất trời.  

Sức mạnh của hai nắm đấm đối đầu với nhau.  

Màu vàng và trắng sữa rọi sáng cả khu rừng.  

Dương Bách Xuyên rên một tiếng rồi lùi về phía sau.  

“Răng rắc ~”  

Hắn lùi về hơn mười mét, sau đó đụng phải một gốc cây đại thụ. Khí huyết trong cơ thể sôi trào.  

Hắn cưỡng ép đối đầu chính diện với sức mạnh vượt qua tu chân giả trên người của Lâu Mãn.  

Nhìn qua thì có vẻ như hắn không địch lại, nhưng thực ra không hề bị thương nặng, một kích này đã có thể thăm dò được lực lượng của Lâu Mãn, đối với hắn mà nói thì sức mạnh này có thể tương đương với Trịnh Bân Bân, có lẽ là trên dưới Phân Thần hậu kỳ, cũng không phải là không thể đánh thắng, hắn vẫn không dốc toàn lực.  

Có trong tay ba đại chiêu thần thông Thủ Cốt, hắn mới chỉ sử dụng chiêu đầu Trích Tinh Thủ mà thôi.  

“Haha, tiểu tử, có thể chết dưới sức mạnh tiên gia cũng đủ kiêu ngạo cho ngươi rồi, nói cho ngươi biết thứ ta dùng để tăng cao thực lực chính là Tiên Phù, là vật phong ấn sức mạnh của tiên nhân, tiểu tử ngươi có thể đỡ được một kích của ta cũng xem như thiên tài, có điều như vậy thì đã sao?  

Trong vòng ba chiêu, lão tử nhất định giết chết ngươi, đi chết đi ~” Dứt lời, Lâu Mãn gầm lên đầy thâm độc, hắn lập tức xông về hướng Dương Bách Xuyên, đánh một chưởng tới.  

Bất kể là tốc độ hay là sức mạnh, đòn tấn công này của hắn còn hung bạo hơn đòn trước tới ba lần, hắn ta đã dốc toàn lực để đối phó với Dương Bách Xuyên.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên cuối cùng đã nhìn thấy rõ Lâu Mãn ra tay.  

Cũng nghe chính miệng Lâu Mãn thừa nhận sức mạnh trên người hắn chính là Tiên Phù, bên trong là lực lượng của tiên nhân.  

Trước kia, Dương Bách Xuyên cũng đã nghe lão đầu nhắc tới sức mạnh tiên nhân, loại năng lực này quả thật là vượt qua cả tu chân giả, đây là một năng lượng còn cao cấp hơn, bao gồm cả cái gọi là đại đạo.  

Nhưng mà...Với hắn mà nói, cuối cùng thì cũng phải chết.  

Sức mạnh Tiên Phù thì sao?  

Chung quy cũng chỉ là vật chết, hơn nữa sức mạnh siêu nhiên vượt qua cả một giới, nhất định là sẽ có hạn chế, không thể sử dụng vô tận, nguyên lý của phù chú cũng như vậy, thời gian sử dụng và uy lực đều sẽ có giới hạn, dùng một lần thì những lần sau sức mạnh sẽ yếu đi.  

Một tu chân giả tiếp nhận sức mạnh của Tiên Phù ở trên người, vốn dĩ đã vi phạm quy luật, hơn nữa cũng không kế thừa được bao lâu, có lợi hại tới đâu thì thứ mà Lâu Mãn dựa vào cũng không phải là sức mạnh của bản thân hắn.  

Trái lại, sức mạnh là Dương Bách Xuyên thi triển là do hắn khổ sở tu luyện được, cộng thêm muốn sử dụng như thế nào cũng được, không nói tới việc có cạn kiệt hay không nhưng vẫn bền vững hơn so với sức mạnh đi mượn.  

Cười lạnh một tiếng, không hề sợ hãi, dù sao thì cái gọi là sức mạnh Tiên Phù, hắn vẫn có tể chống đỡ được.  

Lấy cứng đối cứng với Lâu Mãn, mặc dù sẽ chịu thiệt một chút, nhưng chỉ cần cho hắn nắm lấy cơ hội thì vẫn có thể giết chết Lâu Mãn chỉ trong một chiêu.  

“Lao Nguyệt Thủ ~”  

Dương Bách Xuyên hét lớn một tiếng, lần nữa xuất chiêu, dưới chân thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai Công đến cực hạn, di chuyển vòng quanh Lâu Mãn.  

“Ầm ầm ầm ~”  

“Thâu Thiên Thủ ~”  

“Keng ~” 

Bình luận

Truyện đang đọc