SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên nằm sấp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đại môn là một mảng sát khí màu đen hình người vờn quanh.  

“Lấy lại tinh thần nói tiếp, tiểu tử con có phiền toái rồi, vi sư không nhìn lầm, đây chính là thần hồn tu sĩ quỷ đạo.”  

Trạng thái thần hồn tu sĩ ma hóa.  

Nói cách khác xuất hiện trước mắt ngươi chính là một ma hóa thần hồn, hơn nữa khí tức này là một Trúc Cơ hậu kỳ, thứ này sau khi ma hóa sẽ không có tư duy lý trí.  

Là quái vật dùng mật chú tự mình nguyền rủa ma hóa cho mình, có lẽ là thủ hộ trong mộ thất, hiện tại dùng chiêu trò trêu chọc đến tiêu diệt, nếu không con phải ngồi chờ chết.”  

Sư phụ Vân Thiên Tà lời nói truyền vào trong tai Dương Bách Xuyên, để cho Dương Bách Xuyên tự mình giải quyết.  

Anh chua xót nói: “Lão già, con chết người cũng sống không được, nhanh chóng nghĩ biện pháp, quái vật ma hóa Trúc Cơ kỳ con cũng không có chiêu~”  

“Rống ~”  

Đúng lúc này, trên đại môn xuất hiện vô số quái vật ma hóa, phát ra một tiếng gầm gừ, ngay sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Dương Bách Xuyên, hóa thành một con quái vật đầu thú hình người, cao ước chừng ba mét. Hai mắt đỏ như chuông đồng, đột nhiên nhào tới.  

Lúc này, Điêu Nhi ở một bên khiến cho Dương Bách Xuyên không nghĩ tới chính là, cũng đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai đâm thủng màng nhĩ, đứng một cái chắn ở trước người Dương Bách Xuyên, linh thú hộ chủ.  

“Chi~”  

Sau một tiếng thét chói tai của Điêu Nhi, thân thể nhỏ bé như mèo con, trong nháy mắt lông màu vàng tinh khiết dựng đứng lên, thân thể giống như là quả bóng cao su, bành trướng lên.  

Trong nháy mắt Điêu Nhi biến thành lớn như thổ cẩu bình thường.  

Giờ phút này Điêu Nhi ở trong mắt Dương Bách Xuyên rất gió nhẹ, móng tay màu vàng trên tứ chi dài thêm năm sáu tấc, nhìn qua vô cùng sắc bén.  

Trong phút chốc biến thân, đối mặt với quái vật hình người ma hóa, đột nhiên nhảy lên xông lên.  

“Rống~”  

“Chi Chi ~”  

Điêu Nhi và quái vật ma hóa chém giết cùng một chỗ, phát ra tiếng gào thét.  

Lúc này sư phụ Vân Thiên cảm thán nói: “Không nghĩ tới Điêu Nhi vừa mới chỉ tiến hóa một lần mà đã máu tanh như thế, so với tên nhóc nhà con mạnh hơn nhiều, nhưng đáng tiếc tóm lại cũng không phải là đối thủ của quái vật ma hóa ~”  

“Ah ~ lão già chết người có ý gì, tại sao con còn không bằng một con súc sinh?”  

“Vi sư nói thật mà thôi~”  

“Người...” Dương Bách Xuyên tức giận!  

Bình luận

Truyện đang đọc