SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Giản Thành vận công chân khí thì liền biết hắn ta muốn bỏ chạy, có điều…trong phạm vi cường đại như vậy, sao hắn có thể để Giản Thành có cơ hội chạy trốn được?  

Giây tiếp theo, Giản Thành bắt đầu sợ hãi, hắn phát hiện bản thân không cử động được, cơ thể như bị núi lớn đè lên, toàn thân xuất hiện một loại áp lực khổng lồ, hắn biết đây chính là lĩnh vực uy áp, mượn sức mạnh của trời đất để trấn áp trong lĩnh vực, đây là thủ đoạn mà tu sĩ Kim Đàn nào cũng sẽ có.  

Một giây trước, hắn còn đang dùng lĩnh vực để trấn áp Dương Bách Xuyên, giây sau hắn đã bị đảo ngược lại.  

Rất mỉa mai, nhưng nó lại là sự thật.  

Giản Thành phát hiện, Kim Đan lĩnh vực của hắn hoàn toàn mất đi tác dụng.  

Giờ khắc này, hắn hoàn toàn khiếp sợ, trong đầu không ngừng quanh quẩn một câu nói ‘Làm sao có thế’?  

Theo lý thường mà nói thì thật sự không có khả năng, nhưng hiện tại hắn lại đích thân trải qua.  

Dương Bách Xuyên quả thật đã thi triển ra Kim Đan lĩnh vực của hắn, một tay gà mờ Kim Đan sơ kỳ lại thành công thi triển phạm vi trước một tu chân giả Kim Đan trung kỳ như hắn, mấu chốt là, Giản Thành không hề cảm giác được sự tồn tại của nó.  

Đây mới thật sự là điều kinh khủng nhất đối với Giản Thành.  

Cho dù là cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, hắn cũng có thể cảm nhận được phạm vi của đối phương, nhưng của Dương Bách Xuyên thì hắn lại hoàn toàn không phát giác.  

Điều này chỉ có thể nói là, phạm vi của Dương Bách Xuyên đã vượt ra khỏi hắn tưởng tượng.  

Cho dù hắn cố gắng hết sức để vận công lực lượng trong cơ thể, nhưng cũng không cách nào loại bỏ được áp lực trên cơ thể.  

Nghe Dương Bách Xuyên nói xong, toàn thân Giản Thành đổ cả mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi không tự chủ được mà dâng lên.  

“Ngươi…ngươi ngươi…” Hắn định nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên bước từng bước về phía hắn, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, mang theo ánh mắt giống như là mèo nhìn thấy chuột, trông vô cùng quỷ dị.  

Nhưng nụ cười của Dương Bách Xuyên trong mắt Giản Thành mà nói, không khác gì là triệu hồi ác quỷ.   

“Có phải ngươi muốn nói ‘Không thể nào’? Haha, thân là tu chân giả, trên đời này không có chuyện gì là không thể, hiện tại…Giản Thành, ta tiễn ngươi một đoạn đường.” Dương Bách Xuyên kéo dài giọng.  

“Không không không…ngươi không thể giết ta được, ta là một trong thập đại tông môn cường đại nhất của địa hạt Đại Sơn, cháu trai của trưởng lão  m Dương Tông, ngươi giết chết ta thì đừng nghĩ tới chuyện sống sót. Trên trời dưới đất sẽ không có chỗ cho ngươi dung thân, ngươi không thể giết ta được ~” Giản Thành run lẩy bẩy nói.  

Dương Bách Xuyên sững sờ, không ngờ cái gì mà  m Dương Tông còn là một trong mười tông môn lớn nhất địa hạt Đại Sơn, Giản Thành là cháu trai của trưởng lão, chẳng trách hắn lại kiêu ngạo luôn mồm luôn miệng tự xưng bổn thiếu, hóa ra là nhị đại.  

Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Nói như vậy thì ngươi chính là thế hệ giàu có đời thứ hai rồi ~”  

Mặc dù Giản Thành không hiểu Dương Bách Xuyên đang nói cái gì mà nhị đại, nhưng sau khi hắn nhìn thấy Dương Bách Xuyên dừn lại, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, xem bộ dáng suy tư của Dương Bách Xuyên hắn có tưởng là Dương Bách Xuyên nghe thấy tên sư môn của mình thì liền sợ rồi, hắn lập tức lại giở thói kiêu ngạo nói: “Dương Bách Xuyên ngươi mau thả ta ra, giao đá Căn Nguyên cho ta, gia đây có thể đứng ra bảo đảm cho ngươi, thành Chiêu Dao sẽ không tìm tới ngươi gây phiền toái nữa.”  

Dương Bách Xuyên nhìn Giản Thành như một thằng ngu: “Giản đại thiếu, ngại quá ~”  m Dương Tông là cái quỷ gì, ta không biết, vì vậy ngươi vẫn nên đi chết thì hơn, ngươi cho rằng ông đây là đứa con nít ba tuổi hay sao? Nếu như hôm nay ta không trấn áp được ngươi, sợ là đã sớm chết trong tay ngươi rồi.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên giơ tay chỉ về phía Giản Thành: “Mượn sức mạnh của mặt trời, đốt ~”  

Lúc này là khi mặt trời mọc, trong Kim Đan lĩnh vực, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận rất rõ ràng lực lượng của mặt trời, hắn có thể mượn ánh nắng bao phủ ở khắp mọi nơi, tất cả sức mạnh của mặt trời đều tập trung trên người Giản Thành.  

Giây tiếp theo, Giản Thành la lên thảm thiết: “Aaa~” Toàn thân hắn bùng lên ngọn lửa.  

Dương Bách Xuyên biết đây chính là lực lượng của mặt trời, loại lực lượng mạnh mẽ có thể thiêu đốt vạn vật.  

“Rống…Aaa…”  

Tiếng hét của Giang Thành vang vọng khắp bầu trời.  

Dương Bách Xuyên cũng không hề dừng lại, tiếp dùng mượn sức mạnh của mặt trời hướng lên người Giản Thành, Kim Đan lĩnh vực mượn uy của trời đất, mượn vận dụng sức mạnh của trời đất, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên đã sử dụng nó một cách nhuần nhuyễn. 

Bình luận

Truyện đang đọc