SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đương nhiên tất cả phải chờ đến khi đi vào bí địa rồi mới biết được.  

Trong vô thức, phía trước sơn động đột nhiên tỏa ra ánh sáng.  

Mọi người cuối cùng cũng đi ra khỏi sơn động núi Tịch Diệt, một sơn cốc xuất hiện.  

Chính xác mà nói đã không thể xem là một cái sơn cốc nữa, càng giống một thế giới thu nhỏ hơn.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên thấy được dãy núi vô tận và một mảnh rừng rậm nguyên thủy, trong không khí tỏa ra hơi thở vô cùng xưa cũ, khiến người ta có ảo giác như trở lại nền văn minh tiền sử.  

Mỗi ngọn cây cọng cỏ nơi đây đều tràn đầy hơi thở nguyên thủy cổ xưa, cũng càng thêm tràn ngập sức sống, linh khí dày đặc hơn ngoại giới gấp mười lần.  

Hít sâu một hơi cả người có thể cảm giác được từng lỗ chân lông giãn ra.  

Lúc này phía sau bọn họ là một tòa Thiên Trượng Đại Sơn, nhưng Dương Bách Xuyên khẳng định chắc chắn đây không phải núi Tịch Diệt, trên núi Tịch Diệt không có bất kỳ sức sống nào, một gốc cỏ dại cũng không có, nhưng sau lưng ngọn núi lớn này lại tràn đầy cỏ cây, còn có đại thụ che trời.  

Tất cả mọi người đều đi từ khe hở dưới chân một ngọn núi phía sau núi lớn.  

Hai hoàn cảnh tương phản khiến Dương Bách Xuyên không phân biệt nổi, cuối cùng thì nơi này có còn ở trên Trái Đất không?  

Nếu nơi này không phải trên Trái Đất, vậy thật sự là một thế giới thu nhỏ khác?  

Tuy nói là bí địa sơn cốc, nhưng nhìn vào diện tích, cơ bản cũng không phải là sơn cốc.  

Chỉ có thể nói nhờ vào tài nghệ sắc sảo của thiên nhiên, thế giới tu đạo thần kỳ bí ẩn.  

Nhưng cũng không quá kinh ngạc, Dương Bách Xuyên từ trong truyền thừa của sư phụ đã biết, biển lớn vũ nội thần bí, một hạt cát một thế giới không phải chỉ nói suông.  

Bình Càn Khôn trên người anh chính là minh chứng tốt nhất.  

Có lẽ nơi này thật sự là một di tích của nền văn minh tu chân nhỉ.  

Lúc trong lòng còn suy nghĩ như vậy, Lăng Hư Tử mở miệng nói: “Đã đến bí địa, chư vị đồng đạo đi tìm cơ duyên, nhưng mọi người nhớ kỹ chỉ có thời gian bảy ngày, bảy ngày sau con đường nhỏ trăm mét giao nhau giữa sức mạnh hai cực biến mất, coi như không ra được…”  

Sau khi Lăng Hư Tử giải thích một số chú ý trong bí địa xong, mấy trăm người nhanh chóng giải tán, tách ra rời đi tứ phía, từng người tự mình đi tìm cơ duyên của bản thân.  

Dương Bách Xuyên không quên Tửu Tiên lão đầu từng nói với anh, nếu đi vào bí địa rồi, bảo anh làm chuyện gì đó, nhưng bây giờ lại không thấy Tửu Tiên lão đầu xuất hiện, ngược lại khiến hắn hơi nghi ngờ, không lẽ Tửu Tiên lão đầu quên rồi à?  

Lúc trong lòng vừa nghĩ đến đây, Lăng Hư Tử đột nhiên đi lại bên cạnh nói: “Dương đạo hữu đây là thư tín mà sư huynh Lôi Đình của tôi bảo tôi chuyển giao cho cậu.”  

Dương Bách Xuyên sững sờ nhìn thư tín thuận miệng hỏi: “Là cái gì?” Anh bây giờ đã hiểu rõ thì ra Tửu Tiên lão đầu nói sau khi đi vào bí địa sẽ tìm mình, chính là an bài Lăng Hư Tử giao cho mình một bức thư.  

Lăng Hư Tử lắc đầu nói: “Lôi Đình sư huynh dặn dò tôi không được nhìn, đây là tự tay viết thư cho cậu, trên thực tế, có sáu người cũng được nhận thư tín, cậu, Chiêm Khánh Nhân của Côn Luân ta, Mai Thi Dĩnh của Nga Mi, tiểu hòa thượng Liễu Phàm của Thiếu Lâm, Hồ Tiên Nhi của nhà họ Hồ Đông Bắc, Trần Trầm Hương của Thiên Cương Sơn.  

Đã đi vào bí địa lão đạo chứng tỏ cậu cũng có chút nghề, trong tám đại tông môn Trung Quốc có một số là võ cổ giả Hư Cảnh giống với suy huynh Lôi Đình của Côn Luận tôi, thật ra trong bí địa núi Trường Bạch này đang bảo vệ một lối đi, lần này sư huynh Lôi Đình chọn sáu người các cậu hẳn là có quan hệ với con đường được bảo vệ, cụ thể là cái gì tôi cũng không biết, trong phong thử hẳn là có, chính cậu xem thử là biết.  

Mặc khác tôi suy đoán mấy lão bất tử Hư Cảnh bên ngoài cũng tiến vào bí địa, rất cả thể có quan hệ với con đường, muốn làm gì, nhưng hiện tại cậu đã đắc tội Thần Tông và  m Nguyệt Môn, sau khi bước vào đây phải chú ý cẩn thận.”  

Dương Bách Xuyên gật gật đầu, chuyện liên quan đến con đường anh đã biết, Lôi Đình cũng là do Tửu Tiên lão đầu từng nói với anh, muốn đi vào con đường Sơn Hải Giới, quan trọng là có người muốn mở ra con đường Sơn HẢi, nhưng Tửu Tiên lão đầu không cho phép.  

Nhưng mà, lần này Tửu Tiên lão đầu từng nói, bọn họ phải thêm đại trận đường đi, cần mình hỗ trợ, nhưng cụ thể là giúp thế nào, ông ta không hề ghi lại, bây giờ cầm thư tín Dương Bách Xuyên hiểu ngay, đáp án hẳn là ở trong thư.  

Chờ đến khi Lăng Hư Tử rời đi rồi, Dương Bách Xuyên bóc thư ra, khi anh đọc hết nội dung bên trong thư, lại không nhịn được cả người chấn động, trong lòng âm thầm chửi mắng Tửu Tiên lão đầu.  

“Lão bất tử Tửu Tiên, ông muốn đẩy ông đây đi chịu chết à ~”

Xem hết nội dung thư Tửu Tiên lão đầu để lại, Dương Bách Xuyên tức đến mức chửi tục. 

Bình luận

Truyện đang đọc