SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được rồi, đều là người của Vân Môn, nói nhiều hỏng chuyện, hiện tại suy nghĩ chính sự đi.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

“A, đúng đúng đúng, chính sự quan trọng, chính sự quan trọng.” Mạnh Trường Thanh vội vàng nói chuyện, ngay sau đó ôm quyền xoay người về phía Đông Bắc, lớn tiếng nói: “Châu Đông Sơn Mạnh Trường Thanh bái kiến trận ma Dương Vấn Thiên.”   

Một tiếng kêu gọi như đá chìm đáy biển.  

Dương Bách Xuyên không nhịn được trợn trắng mắt: “Lão Mạnh, đây là biện pháp mà ngươi nói?”  

“Ha ha, môn chủ không cần sốt ruột, cảnh giới vừa mới tăng lên, cảm giác của ta nhạy bén hơn rất nhiều, cảm nhận được phía Đông Bắc có trận pháp dao động. Nếu không phải cảnh giới có chút tăng lên, thật sự sẽ không cảm thụ được.” Mạnh Trường Thanh chỉ vào khu vực rỗng tuếch trước mặt, nói.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên còn định nói gì đó, một âm thanh to lớn vang dội vang lên.  

Advertisement

“Là trận tiên Mạnh Trường Thanh tiền bối?”  

m thanh này vừa dứt, Dương Bách Xuyên nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên vang lên từ phía Đông Bắc.  

Ngay sau đó trong tầm mắt xuất hiện một năng lượng lỗ xoáy, bạch quang lập lòe.  

Bên trong có một người thanh niên bước ra.  

Đảo mắt nhìn đến hai người trước mặt, lại hỏi: “Là châu Đông Sơn trận tiên Mạnh Trường Thanh tiền bối?”  

Lúc này Mạnh Trường Thanh mới lấy lại phản ứng, nói: “Tại hạ chính là Mạnh Trường Thanh.”  

Thanh niên vui vẻ nói: “Mạnh tiền bối, 900 năm trước gia tộc Dương Vấn đã từng dặn dò, nếu Mạnh tiền bối đến, không thể chậm trễ, đáng tiếc gần ngàn năm nay Mạnh tiền bối vẫn không đến.”  

Mạnh Trường Thanh gật đầu nói: “Làm khó Dương huynh còn nhớ rõ ta.”  

Sau khi nói xong, trước lời mời chào của thanh niên kia, Mạnh Trường Thanh lại không động, quay đầu nói với Dương Bách Xuyên: “Môn chủ, mời.”  

Vừa nói xong, sắc mặt của thanh niên thay đổi, vừa rồi hắn chỉ lo Mạnh Trường Thanh, bỏ qua Dương Bách Xuyên. Một đệ tử Nguyên Anh sơ kỳ của Dương gia hiển nhiên không nhìn ra được tu vi của hai người, nhìn thấy Mạnh Trường Thanh cung kính kêu Dương Bách Xuyên là môn chủ, cũng thông minh, vội vàng ôm quyền hành lễ với Dương Bách Xuyên: “Vãn bối sơ ý, gặp qua vị tiền bối này.”  

Dương Bách Xuyên cũng không để ý, đối phương chỉ là một Nguyên Anh sơ kỳ, nói trắng ra là đệ tử trông cửa của Dương gia, không cần thiết làm khó hắn ta, hơn nữa bọn họ đến để mời trận ma Dương Vấn Thiên, càng không thể đắc tội người của Dương gia.  

“Làm phiền ~” Dương Bách Xuyên đưa tay ý vào thanh niên dẫn đường.  

Từ trong mắt của thanh niên có thể nhìn ra được có lễ có phép, cũng không có gì cao ngạo, Dương Bách Xuyên thầm than trong lòng: “Không hổ là người của gia tộc lớn.”  

Ngoại giới nghe đồn, hang ổ thổ phỉ ở Nam Bộ do lão thổ phỉ bên trong Dương gia thành lập, mặc dù đã không làm hoạt động này từ lâu rồi, đã chuyển sang áp tải, nhưng từ trên người của thanh niên này, Dương Bách Xuyên nhìn ra được không có dấu vết của thổ phỉ.  

Theo lời của Chu điên, ở trong sự hiểu biết của Dương Bách Xuyên, Dương gia chính là một công ty chuyển phát nhanh.  

Từ môn hộ này có thể nhìn ra được Mạnh Trường Thanh nói rất đúng, trận ma Dương Vấn Thiên đã đạt đến một trình độ cực cao ở trận pháp chi đạo.  

Dù sao trước khi người thanh niên này xuất hiện, hắn đều không cảm nhận được sự tồn tại của trận pháp.  

Ngay cả Mạnh Trường Thanh cũng vậy, nếu không phải vừa rồi cảnh giới tu luyện của ông ta tăng lên Phân Thần cảnh, ông ta cũng sẽ không cảm nhận được.  

Điểm này đủ để thuyết minh, môn hộ của Dương gia được bố trí rất cao minh.  

Dương Bách Xuyên thầm quyết định, nhất định phải nghĩ cách mời trận ma Dương Vấn Thiên đi dãy núi Dao Trì bày trận cho Vân Môn. Có trận tiên Mạnh Trường Thanh và trận ma Dương Vấn Thiên liên thủ bố trí trận pháp, Dương Bách Xuyên tin tưởng nhất định có thể cho Vân Môn một căn cơ phòng ngự cường đại.  

Ngay sau đó dưới sự dẫn dắt của thanh niên, Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh bước vào trong một cảnh cửa cách mặt đất 3 mét.  

Khoảnh khắc bước vào cánh cửa, Dương Bách Xuyên cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hắn rất quen thuộc cảm giác này, đây chính là cảm giác truyền tống trong không gian trận pháp, trong lòng kinh ngạc đoán: “Rất có khả năng nơi ở Dương gia cũng không ở trong sa mạc.”  

Quả nhiên, ngay sau đó chỉ cảm thấy chân chạm đất, mở mắt ra, cảnh tượng đã biến đổi, vị trí bọn họ đang đứng là một thảo nguyên mênh mông vô bờ.  

“Mời hai vị tiền bối đi cùng vãn bối, thông trang Dương gia ở phía trước.” Thanh niên dẫn đường đi về phía trước.  

Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đi theo thanh niên, quả nhiên ở vài trăm mét phía trước nhìn thấy được một đống điện phủ gác mái, nhìn qua có vẻ diện tích không nhỏ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: “Nơi này còn là địa giới của hang ổ thổ phỉ không?”  

Thanh niên cười nói: “Bẩm tiền bối, nơi này vẫn là địa giới của hang ổ thổ phỉ, trên thực tế nơi này có ao hồ lớn nhất châu Tây Sơn, Dương gia ta ở trên thảo nguyên này chiếm cứ Nam Bộ, mặt khác có Nghiêm gia, Quách gia, Đường gia chiếm cứ ba phía Đông Tây Bắc.  

Khí hậu nơi này thoải mái, linh khí nồng đậm, cũng coi như là một trong những nơi tu luyện hàng đầu của châu Tây Sơn. Thật ra tên chân chính của nơi này không gọi là hang ổ thổ phỉ là gọi là Minh Châu Nguyên, hang ổ thổ phỉ là cách gọi là vài tên ngụy quân tử ở vương thành mạo hiểm.  

Ở trong mắt người thường, chín vạn dặm địa giới của hang ổ thổ phỉ đều là thổ phỉ, rất ít người biết, ví dụ như Dương gia chúng ta, mười thế lực lớn ở hang ổ thổ phỉ đều là dân bản xứ của vương triều Mạo Hiểm cổ xưa.  

Tương truyền sau khi Mạo Hiểm vương thành lập vương triều Mạo Hiểm, tổ tiên của chúng ta đã trở thành mười thân vệ thần thánh của vương triều Mạo Hiểm, nguyện trung thành với Mạo Hiểm vương, đi theo cùng thành lập vương triều Mạo Hiểm.  

Nhưng từ sau khi Mạo Hiểm vương biến mất, vương triều Mạo Hiểm cũng xảy ra nội chiến, trong đó phát sinh quá nhiều tranh đấu quyền lực, sau đó hậu nhân của mười thân vệ thần thánh rời khỏi vương triều Mạo Hiểm, không tham dự vào cuộc nội đấu của vương thành Mạo Hiểm, ẩn cư ở đây.  

Nhưng không ai nghĩ đến, theo sự xói mòn của thời gian, một vài thế lực nhỏ xung quanh mười thế lực lớn chúng ta, dần dần phát triển, cuối cùng bị một vài người ở điện Mạo Hiểm gọi là thổ phỉ, cái tên hang ổ thổ phỉ cũng ra đời từ đó.” Thanh niên vừa đi vừa nói chuyện.  

Dương Bách Xuyên rất thích thú nghe, cụ thể là dạng gì hắn cũng không hỏi nhiều, lời nói của thanh niên cũng không thể tin, nhưng tuyệt đối không phải không đúng. Từ xưa đến nay tranh đấu quyền lợi đều là người thắng làm vua người thua làm giặc, có lẽ trong cuộc tranh đấu quyền lực của vương triều Mạo Hiểm, hang ổ thổ phỉ là bên thất bại, bên thắng đã mang lên cho bọn họ một cái nhãn thổ phỉ, chuyện này cũng rất bình thường.  

Theo lời của thanh niên, mười thế lực lớn hiện tại chính là hậu nhân của mười thân vệ thần thánh của vương triều Mạo Hiểm. Trách không được điện Mạo Hiểm diệt thổ phỉ vô số năm cũng không tiêu diệt được, thì ra tính lên cũng là người một nhà.  

Trong lúc nói chuyện, thanh niên dẫn Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đi vào trong một tòa đại điện.  

Dọc đường đi có rất nhiều cung điện gác máu, đây là một thôn trang vô cùng xa hoa, dù sao ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, Dương gia không đơn giản.  

Mặc dù lúc đi vào không gặp được bao nhiêu người xuất hiện, nhưng lại cảm nhận được có vào hơi thở che giấu, tu vi không thấp.  

Sau khi đi vào một thiên điện, thanh niên rót trà cho hai người, nói: “Mong hai vị tiền bối chờ một chút, Vấn Thiên lão tổ đang gặp người của Nghiêm gia xử lý chút việc, ta đi mời lão tổ đến.”   

Bình luận

Truyện đang đọc