SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lăng Hư Tử vẫn còn nhớ lời dặn của Lôi Đình sư huynh, lần này vào bí địa Dương Bách Xuyên có thể là chủ lực giúp đỡ ông ấy, vì vậy không thể để Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện. Đây mới là nguyên nhân Lăng Hư Tử nhiều lần đứng về phía Dương Bách Xuyên.  

Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên lại tự tìm đường chết, chuyện này khiến Lăng Hư Tử rất tức giận. Đúng là Dương Bách Xuyên có thể dễ dàng giết Hàn Cửu Lâm, nhiều người cho rằng anh có thể so với cao thủ Hư Cảnh.  

Nhưng ngay cả Hư Cảnh chân chính cũng không dám tùy tiện mạo hiểm trong băng hàn. Suy cho cùng thì cảnh giới tu vi của thằng nhóc này chỉ là Tiên Thiên tầng chín cao cấp, Lăng Hư Tử biết rõ điều này. Bây giờ anh nhảy vào trong băng hàn chẳng khác gì tìm chết.  

Lăng Hư Tử trầm giọng nói: "Dương đạo hữu, Băng Hàn chi lực rất đặc biệt, ngay cả cao thủ Hư Cảnh cũng không dám mạo hiểm. Cậu ra ngoài mau, đừng đi vào trong nữa, càng cách xa con đường nhỏ vào sâu bên trong thì Băng Hàn chi lực càng lớn, cậu sẽ mất mạng đấy."  

"A Di Đà Phật! Dương thí chủ mau ra ngoài đi, khí băng hàn không thể coi thường." Lão hòa thượng Vô Ưu phái Thiếu Lâm cũng lên tiếng.  

Chỉ có Mộc Đạo Nhiên phái Thanh Thành, lão mạt la Barda của Mật Tông Tự, Đinh Trường Phong phái Thần Tông là hả hê, ước gì Dương Bách Xuyên đi sau vào nơi băng hàn rồi bị đông cứng thành tượng băng.  

Tất nhiên là Dương Bách Xuyên biết suy nghĩ của mọi người, anh nhếch miệng nói: "Mọi người không cần lo lắng, ở đây có linh dược quan trọng mà tôi cần hái để luyện đan cứu người, kiều gì tôi cũng phải lấy được linh dược. Tôi không sao đâu, mọi người cứ yên tâm."  

Nói xong Dương Bách Xuyên bước từng bước tiến sâu vào trong băng hàn.  

Khiến người lo lắng cho anh đổ hồ hôi lạnh, khiến kẻ ghét anh mừng thầm.  

Về phần Dương Bách Xuyên, đã vào trong băng hàn thì anh sẽ không trở về tay không.  

Quả thực Băng Hàn chi lực vô cùng bá đạo, may mà hiện tại là lúc lưỡng cực giao nhau, cũng là lúc uy lực của băng hàn yếu nhất, lại thêm chân khí hùng hậu trong cơ thể anh nên vẫn có thể chống đỡ.  

Tuy nhiên, sau khi Dương Bách Xuyên đi tới khu vực băng hàn cách con đường nhỏ chín mét, mặt anh chợt biến sắc. Khu vực băng hàn bá đạo chân chính nằm ngoài chín mét.  

Tuy anh đã vận chuyển chân khí nhưng trên người vẫn xuất hiện một tầng sương giá.  

Nhưng Dương Bách Xuyên tuyệt đối không từ bỏ. Anh thầm niệm trong lòng, chân hỏa vận chuyển lập tức hình thành một lớp phòng ngự quanh người. Cả người anh như chìm trong ngọn lửa.  

Sau khi chân hỏa vận chuyển, sương giá tan chảy, cơ thể linh hoạt trở lại. Dương Bách Xuyên tiếp tục đi sâu vào nơi băng hàn, cách anh ba mét có một cây cỏ Huyền Băng.  

Trông có vẻ là cỏ Huyền Băng năm trăm năm, tốt hơn cây của Diệu  m sư thái rất nhiều.  

Khoảng cách ba mét rất gần, song vô cùng gian nan. Bởi vì Dương Bách Xuyên phát hiện mình tiến thêm một bước thì hàn khí tăng một phần, tuy có chân hỏa bảo vệ nhưng vẫn cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương. May mà vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của anh.   

Dương Bách Xuyên đi tới trước cây cỏ Huyền Băng năm trăm năm rồi vươn tay hái.  

Nhưng khi anh chạm vào bề mặt cỏ Huyền Băng, hàn khí trên cây phát ra lập tức dập tắt chân hỏa trên tay anh, bàn tay bị đóng băng.  

Dương Bách Xuyên cuống quít rụt tay lại, hít sâu một hơi. Anh quên mất cỏ Huyền Băng có tuổi đời càng dài thì hàn khí tích trữ bên trong càng lớn.  

Cây cỏ Huyền Băng này khác cây năm năm Diệu  m sư thái hái được. Cái cây trước mặt đã năm trăm năm năm, hàn khí gấp trăm lần cỏ Huyền Băng năm năm.  

Dương Bách Xuyên vội vàng thúc giục chan khí làm tan băng hàn trên tay.  

Anh nhìn cỏ Huyền Băng trước mặt, có cảm giác bất lực như chạm tay vào gai nhím. 

Bình luận

Truyện đang đọc