SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Mà Độc Cô Vô Tình đưa lưng về phía Dương Bách Xuyên nên không nhìn thấy anh, nhưng thân là võ cổ giả Ám Kình tầng tám có độ nhạy bén rất cao, cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người nào đó đang nhìn lưng mình.  

Đối với chuyện này, trong lòng Độc Cô Vô Tình giật nảy, sắc mặt đỏ bừng, không hiểu sao cô lại nhớ tới tiếng rên của đôi nam nữ trong biệt thự tối hôm qua.  

Nghĩ đến điều này, cả người cô run lên, vốn cơ thể hơi run rẩy, trong khoảnh khắc không nhịn được mà phát ra tiếng.  

Một tiếng run rẩy nhẹ nhàng xuyên qua tai Dương Bách Xuyên, khiến cho xương cốt của anh mềm nhũn đi, trong tầm mắt thấy toàn thân Độc Cô Vô Tình đỏ bừng.   

Được rồi, anh lập tức nhắm mắt lại, nhìn thêm hai lần nữa anh sẽ không nhìn được mà phạm tội.  

Khoảng một giờ sau, Dương Bách Xuyên lấy lại tinh thần, ngồi dậy bắt đầu rút kim, bàn tay không thể tránh khỏi chạm vào làn da Độc Cô Vô Tình.  

Mỗi một lần chạm vào đều khiến cơ thể Độc Cô Vô Tình khẽ run, cô cắn răng cố gắng không để cho mình lên tiếng, cảm giác như bị điện giật, khiến cơ thể cô ngày càng mềm nhũn.  

Cũng không biết Dương Bách Xuyên vô tình hay cố ý, lúc rút cây ngân châm cuối cùng ra dùng sức quá mạnh, một tay chạm vào ngực Độc Cô Vô Tình.  

“A ~”  

Bị móng heo của Dương Bách Xuyên chạm vào dường như đánh tan giới hạn của cơ thể, Độc Cô Vô Tình khẽ rên lên một tiếng, cơ thể hoàn toàn mềm nhũn, trùng hợp ngã vào trong ngực Dương Bách Xuyên.  

Lúc châm cứu chẳng những Dương Bách Xuyên chịu mệt mỏi, thật ra với Độc Cô Vô Tình mà nói cũng là một lần chịu tội, toàn thân bị đâm một trăm lẻ tám kim châm, ít nhiều cũng phải tiêu hao một ít nguyên khí. Hơn nữa Dương Bách Xuyên không ngừng đụng chạm và âm thanh từ tầng ba tối hôm qua truyền đến, toàn thân cô không có chút sức lực nào.  

Mùi hương xử nữ xộc vào khoang mũi, mỹ nhân trong lòng, giờ khắc này Dương Bách Xuyên nóng như lửa đốt, anh đã cố gắng kìm nén chính mình, thế nhưng đây là do cô ôm trước!  

Đỡ da thịt Độc Cô Vô Tình mịn màng mềm mại trong tay, mũi Dương Bách Xuyên ứ máu. Không còn mặt âm dương, cô đẹp như tiên tử, có sức hấp dẫn trí mạng với anh.  

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên cúi đầu hôn Độc Cô Vô Tình.  

Trong lòng Độc Cô Vô Tình kinh hãi vô cùng, cô chưa bao giờ hôn môi với người khác phái!  

Vốn cơ thể đã mềm nhũn, lúc này nội tâm càng mềm hơn.  

Thấy Dương Bách Xuyên cúi xuống hôn, nàng muốn mở miệng nói không được.  

Nhưng vừa há miệng đã bị Dương Bách Xuyên hôn tới.  

“Ư ưm ~”  

Một từ ngữ đã biến thành tiếng ư ưm.  

Lúc này trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn một câu: “Cậu ta… Hôn mình!”  

Cảm giác điện giật lan truyền khắp cơ thể, trong lúc hoảng loạn không thể suy nghĩ gì, Độc Cô Vô Tình chỉ cảm thấy môi truyền đến một loại cảm giác chưa từng có.  

Trừ sự ấm áp ra còn có cảm giác huyền diệu không rõ.  

Cảm giác này làm cô hoảng sợ, và từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả, dường như rất thích cảm giác này.

Bình luận

Truyện đang đọc