SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Bên trong còn dư lại chín người có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, lão giả Nguyên Anh trung kỳ trước đó và Thường Bộ Tể là không nhượng bộ chút nào.  

Người khác e dè Lê Nặc, nhưng những người ở lại này không sợ, bởi vì bọn họ đều có xuất thân từ những tông môn lớn.  

Chỉ nghe lão giả kia hừ lạnh nói: “Lê thành chủ, lão phu không nghe nói chuyện phó thành chủ của thành các ngươi đổi thành một thằng nhãi miệng còn hôi sữa từ khi nào? Chắc hẳn Lê Nặc ngươi muốn độc chiếm thiên tài địa bảo và tung tích của chồn Tầm Bảo hả?”  

“Đúng vậy đó, Lê Nặc, thằng nhãi này đang nằm trong vòng vây của mọi người, đừng có mong ăn mảnh được. Ai có thể bắt lấy thằng nhãi này coi như có bản lĩnh. Người khác sợ Lê Nặc ngươi chứ chúng ta không sợ.” Thường Bộ Tể hừ lạnh nói.  

“Ha ha, Thường Bộ Tể của phái Thanh Dương, Trần Thiên Bình của Vũ Hóa Môn, các ngươi là cái thá gì? Cho dù tông chủ của tông môn các ngươi đến đây đi nữa, nếu muốn đụng tới người của thành Tán Tu ta cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Dám ra tay với Dương Bách Xuyên thử xem.” Khí thế của Lê Nặc vô cùng mạnh mẽ, bà nói chuyện rất khí phách, quả thực đang coi khinh hai người kia.  

Advertisement

Thường Bộ Tể và Trần Thiên Bình của Vũ Hóa Môn tức giận đến mức run người.  

“Được được được, hôm nay lão phu muốn xem Lê Nặc ngươi bảo vệ thằng nhãi này thế nào!”  

“Chẳng lẽ lại sợ người!”  

Trong nháy mắt, đại chiến như chạm vào là nổ ngay.  

Nhưng đúng lúc này Dương Bách Xuyên lại lên tiếng: “Đại thành chủ, chờ một chút!”  

Lê Nặc quay đầu nhìn về phía Dương Bách Xuyên, bà không biết Dương Bách Xuyên muốn làm gì: “Làm sao?”  

“Thật không dám giấu giếm, chồn Tầm Bảo của núi La Phù kia là linh thú của ta, trước đó đã bị những người này đuổi giết, đó là do chủ nhân là ta vô dụng. Nhưng hôm nay đối mặt với những kẻ khốn nạn đến mức này, ta rất tự tin. Ta đã từng thề sẽ tự tay báo thù cho Chồn Nhi, càng để cho mình có thể xả mối hận này. Cho nên xin đại thành chủ hãy giao đám khốn nạn này cho ta.”  

Dương Bách Xuyên vừa nói những câu này, ánh sáng trong mắt Lê Nặc chợt lóe lên rồi biến mất. Mấy người theo phía sau lưng Lê Nặc lại cho rằng Dương Bách Xuyên không biết trời cao đất dày, một Kim Đan nho nhỏ mà lại muốn đối đầu với hai cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, còn thêm cả chín người tu chân có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nữa. Chưa hết, hắn còn từ chối ý tốt của thành chủ Lê Nặc, đúng là không biết điều.  

Ngay cả Thường Bộ Tể và Trần Thiên Bình nghe xong những lời này cũng giận dữ khi bị Dương Bách Xuyên mắng, nhưng sau đó họ lại rất vui mừng, rõ ràng thằng nhãi này đang muốn chết đây mà.  

Tuy nhiên, Lê Nặc lại chỉ nhìn chăm chú vào mắt Dương Bách Xuyên và thấy được sự tự tin ngợp trời trong đó. Bà định nói gì đó nhưng đến cuối cùng, lời đến khóe môi lại chỉ còn ba chữ: “Cẩn thận chút!”   

“Được.” Dương Bách Xuyên gật đầu đáp.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên nói những câu như muốn tự mình giải quyết những người ôm suy nghĩ không an phận với hắn là vì hắn đã suy nghĩ kỹ càng chứ không phải do tự cao tự đại.  

Để hả giận cho mình và Chồn Nhi chỉ là một nhân tố trong đó thôi, nhiều hơn chính là hiện tại đã tìm được Chồn Nhi rồi, đương nhiên sau này sẽ có người biết nó là linh thú của hắn. Nếu không cho những người này một bài học tàn nhẫn nhớ đời, họ vẫn sẽ không dừng tay như cũ. Hơn nữa, hắn đã giết Giản Hóa Phàm của  m Dương Tông và Phương mắt to của Vô Ảnh Tông rồi, trêu chọc đến hai tông môn lớn luôn rồi, hắn cũng không thèm để ý đến chuyện giết nhiều thêm mấy người.  

Hôm nay phải lập uy thêm lần nữa, Dương Bách Xuyên biết nếu hôm nay không lập uy thì mình cũng đừng mong có thể đi lại ở Sơn Hải Giới.  

Mà việc Lê Nặc đột nhiên xuất hiện giúp mình, Dương Bách Xuyên tin rằng không đơn giản là vì hắn là người của thành Tán Tu, nếu tin thì hắn chính là kẻ ngốc. Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, Lê Nặc trợ giúp chính mình tất sẽ có mong muốn gì đó, hắn sợ nhất chính là nợ ơn huệ của người ta.  

Về phương diện khác, người có tu vi cao nhất hôm nay cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ mà thôi. Có sư phụ ở đây, việc lập uy này đã định sẵn là cơ hội giúp Dương Bách Xuyên hắn nổi tiếng ở Sơn Hải Giới.  

Nếu hôm nay lập uy thành công, hắn tin rằng sau này có ai có ý đồ gì với mình và Chồn Nhi cũng sẽ phải tính xem bản thân họ có thực lực đó không đã.  

Cho nên Dương Bách Xuyên từ chối Lê Nặc.  

Hắn quay đầu nhìn về phía Thường Bộ Tể, Trần Thiên Bình và chín người tu chân có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ ở phía mười mấy mét bên ngoài. Dương Bách Xuyên nheo mắt cười lạnh, hắn duỗi tay triệu hồi Chồn Nhi ra khỏi không gian bình Càn Khôn.  

“Là… Con chồn Tầm Bảo đó sao?” Có người kích động lên tiếng.  

“Không ngờ nó thật sự ở trong tay Dương Bách Xuyên.”  

“Triệu hồi từ hư không, xem ra trên người thằng nhãi này còn có pháp bảo chứa đồ cao cấp có thể thu linh thú, không đơn giản...”  

“Quả nhiên là linh thú của hắn…”  

Bốn phía bắt đầu bàn luận.  

Nhìn Dương Bách Xuyên đang đưa lưng về phía bà và triệu hồi ra chồn Tầm Bảo, ánh sáng trong mắt Lê Nặc tỏa ra bốn phía. Sở dĩ bà không tiếc đắc tội những người của tông môn lớn mà đứng ra trợ giúp Dương Bách Xuyên đúng là do trước đó đã nghe được thông tin rằng Dương Bách Xuyên tiến vào Đại Khanh, mà Tầm Bảo cũng ở bên trong địa cung Đại Khanh. Bà muốn nghe ngóng tung tích của chồn Tầm Bảo từ Dương Bách Xuyên.  

Hơn nữa, vừa rồi sau khi Dương Bách Xuyên chính miệng nói Chồn Nhi là linh thú của mình, lòng bà càng phức tạp hơn. Lúc này, khi nhìn thấy chồn Tầm Bảo được Dương Bách Xuyên triệu hồi ở trong tay, mắt Lê Nặc không ngừng sáng lập lòe. Không ai biết hiện tại bà đang suy nghĩ gì ở trong lòng.  

Dù sao việc bà đứng ra giúp Dương Bách Xuyên cũng không đơn giản là vì Dương Bách Xuyên là phó thành chủ của thành Tán Tu, là người của thành Tán Tu bà. Nguyên nhân to lớn hơn là vì con chồn Tầm Bảo này.  

Rất nhiều người đã đỏ cả mắt khi nhìn thấy Chồn Nhi xuất hiện.  

Thường Bộ Tể và Trần Thiên Bình lại càng toát ra sự tham lam vô cùng hơn nữa.  

Dương Bách Xuyên cười lạnh nhìn rõ ánh mắt của mọi người xung quanh. Sau đó, hắn làm lơ mọi người và nói với Chồn Nhi: “Hương Hương nói cho ta biết, những ai đã từng đuổi giết ngươi trong số những người này?”  

“Chi chi chi…”  

Chồn Nhi kêu chi chi rồi nhe răng nhếch miệng nâng móng vuốt nhỏ lên chỉ một đám người cho Dương Bách Xuyên xem.  

Trùng hợp là Thường Bộ Tể, Trần Thiên Bình và chín tên Nguyên Anh sơ kỳ đều bị Chồn Nhi điểm danh. Trong số vài người vây quanh bên ngoài xem trò hay, có vài người làm Dương Bách Xuyên không ngờ, bao gồm cả Lê Nặc và đại hán Ba Đồ cũng đều đã từng đuổi bắt Chồn Nhi. 

Bình luận

Truyện đang đọc