SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nhìn con Hỏa Diễm Phượng Hoàng trên đỉnh đầu Mai Thi Dĩnh mà nở nụ cười. Anh biết vấn đề trong cơ thể Mai Thi Dĩnh đã được giải quyết, cô thành công dung nạp sức mạnh của huyết mạch Thần Phượng cho bản thân sử dụng.  

Từ nay về sau Mai Thi Dĩnh không bao giờ sợ sẽ bị sức mạnh huyết mạch nuốt chửng nữa, ngược lại theo tu vi ngày càng nâng cao, sức mạnh của huyết mạch Thần Phượng dung hợp với cô sẽ càng ngày càng mạnh.  

Mai Thi Dĩnh thế này mới thật sự là dung hợp huyết mạch, hơn nữa Dương Bách Xuyên đã truyền thụ công pháp khống chế lửa cho cô, sau này tu vi của cô sẽ đột ngột tăng mạnh tiến triển cực nhanh trong tu luyện hệ hỏa.  

Dương Bách Xuyên đứng một bên nhìn Mai Thi Dĩnh, từ rất xa cũng có thể cảm giác được uy lực ngọn lửa Thần Phượng trên người cô cực lớn, dù sao mạnh hơn chân hỏa của anh không biết bao nhiêu cấp bậc, trong lòng Dương Bách Xuyên mơ hồ có chút hâm mộ.  

Trong tấn công nếu có ngọn lửa Thần Phượng như của Mai Thi Dĩnh thì có thể đứng ở thế bất bại trong cùng cấp bậc.  

Anh thầm hỏi sư phụ Vân Thiên Tà: "Lão già, sau này chân hỏa của con có thể tăng phẩm cấp hay không?"  

"Tất nhiên là được, bản thân chân hỏa đã là sức mạnh bản thân, theo tu vi của con tăng thì lên uy lực của chân hỏa cũng sẽ tăng lên. Có điều muốn hơn người thì con nhất định phải dung hợp cắn nuốt dị hỏa thiên địa, như vậy chân hỏa của con mới có thể càng ngày càng lớn mạnh."  

"Dị hỏa thiên địa? Cái này lần trước người đã từng nói rồi, xem ra con phải tiếp tục cố gắng mới được."  

"Nói nhảm, bây giờ con còn chưa đạt tới Kim Đan, đặt ở thế giới này của các con thì tu vi Trúc Cơ Kỳ của con hoàn toàn không tệ lắm, nhưng tu vi Trúc Cơ Kỳ ở Tu Chân Giới, ta chỉ có thể nói cho con biết, chỉ là một nhân vật hầu bàn thôi. Vi sư dám nói cho dù là ở Sơn Hải Giới này của các con thì Trúc Cơ Kỳ cũng mới là cấp độ nhập môn.  

Vì vậy thằng nhóc con không được tự mãn, giống như con bé dung hợp huyết mạch Thần Phượng trước mắt này vậy, bây giờ nó không hề yếu hơn con, chút tu vi ấy của con chỉ đủ đùa giỡn uy phong trong vòng tròn võ cổ giả thôi, còn kém xa lắm đấy.  

Con đường tu chân mênh mông như có như không, đẳng cấp cảnh giới nhiều như khói, vĩnh viễn không có điểm cuối. Nếu con không chăm chỉ tu luyện thì chừng nào vi sư mới có thể trở về Tu Chân Giới? Chừng nào mới có thể đúc lại tiên thể trở về Tu Chân Giới?  

Vi sư tràn đầy kỳ vọng vào con, thằng nhóc con tuyệt đối đừng làm vi sư thất vọng. Đợi sau này trở về Tu Chân Giới, vi sư sẽ cho con tất cả những gì mà con muốn. Cho dù con muốn làm hoàng đế, có người đẹp giang sơn, hậu cung ngàn vạn giai lệ cũng có thể đạt được mong muốn. Thằng nhóc con tiếp tục cố gắng đi, con vĩnh viễn đừng quên con là đồ đệ của Vân Thiên Tà ta, mục tiêu tương lai của con là biển sao mênh mông.  

Bây giờ tiểu thế giới này của các con xem như đưa cho con làm đá mài dao, lần này sau khi trở về cố gắng sớm ngày thành đan, bước tiếp theo con nghĩ cách trở về Sơn Hải Giới trước. Giới võ cổ Trái Đất đã không thích hợp cho con rèn luyện nữa rồi."  

"Con..." Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười với lời nói của sư phụ, anh biết lão già nói cái gì mà hậu cung giai lệ các thứ đều là đang khích lệ, nhưng anh... trong lòng vẫn rất thích nghe.  

Dương Bách Xuyên khụ khụ mấy tiếng nói: "Ừm, lão già, vì người, con quyết định chăm chỉ tu luyện, sớm ngày tới Tu Chân Giới."  

"Vi sư còn không biết ý đồ của con à, còn là vì hậu cung giai lệ ngàn vạn ở Tu Chân Giới thì có!"  

"Lão già đáng chết, không nói lời thật sẽ chết à!"  

"Dối trà!"  

"Người mới dối trá, lại vẽ bánh nướng cho con!"  

"Vi sư đâu có nói dối!"  

"Ai biết được..."  

Sư đồ hai người đấu võ mồm với nhau.  

Qua chừng một tiếng, phượng hoàng lửa trên đầu Mai Thi Dĩnh kêu một tiếng, lập tức theo đỉnh đầu của cô tiến vào cơ thể rồi biến mất, ngọn lửa toàn thân cũng tắt dần.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy Mai Thi Dĩnh mở mắt ra, sâu trong con ngươi lóe lên một đóa hoa lửa đỏ thẫm rồi biến mất.  

Mai Thi Dĩnh vừa mở mắt đã thấy ánh mắt quan tâm của Dương Bách Xuyên.  

"Dĩnh Nhi, sao rồi?" Dương Bách Xuyên biết tám phần là vấn đề huyết mạch Thần Phượng của cô đã được giải quyết, nhưng xuất phát từ lòng quan tâm vẫn hỏi một câu.  

Mai Thi Dĩnh đứng dậy khom người thật sâu với Dương Bách Xuyên: "Cảm ơn anh Dương ban công pháp ban đan dược, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể tôi đã không sao nữa, Thi Dĩnh không thể báo đáp." 

Bình luận

Truyện đang đọc