SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Về phương diện linh dược, nhanh như chớp đã đạt đến cấp bậc linh dược ngàn năm, vậy là đủ để luyện đan rồi. Nhưng chủng loại linh dược vẫn rất khan hiếm, vì vậy Dương Bách Xuyên nghĩ không biết có nên đi ra ngoài mua hạt giống linh dược hay không. Sau khi trồng trọt dùng nước Sinh Mệnh tưới, hắn có thể đạt được vô tận linh dược ngàn năm.  

Tìm trong đầu mấy phương pháp luyện đan, phát hiện còn thiếu một vài loại linh dược, nên Dương Bách Xuyên tính toán đi ra ngoài mua hạt giống linh dược.  

Linh dược cao cấp chắc chắn không mua được, cũng chưa chắc có, nhưng nếu tìm hạt giống hoặc mầm linh dược thì sẽ dễ dàng hơn một chút.  

Hắn chỉ cần gom đủ linh dược thì có thể mở lò luyện đan, sau khi có đủ đan dược, nó sẽ chống đỡ được cái động không đáy Kim Đan của hắn.  

Chỉ dựa vào hấp thụ linh khí trời đất, muốn tăng lên tu vi thì rất khó, vì vậy đan dược là một loại bù vào.  

Sau đó anh đi ra khỏi hồ Càn Khôn, đi ra bên ngoài tính toán thời gian đã trôi qua ba ngày.  

Mở cửa mật thất đi ra bên ngoài, Dương Bách Xuyên không phát hiện đám người tiểu hòa thượng xuất quan, chắc ba người bọn họ còn đang bế quan luyện hóa linh thạch cực phẩm.  

Trong lòng nghĩ đến chuyện đào tạo linh dược, vội vã đi ra bên ngoài.  

Mặc dù hắn trêu chọc Hắc Sương, nghĩa tử của bang chủ Hắc Vân bang, nhưng ở trong thành Tán Tu, chỉ cần không phá vỡ quy tắc thì không cần sợ.  

Khi Dương Bách Xuyên mở cửa lớn rời khỏi, cả người lại ngây ngẩn.  

Có rất nhiều người đứng ngoài cửa lớn.  

Trên núi có rất nhiều đình viện, nhưng giữa mỗi tòa đình viện đều có khoảng cách nhất định, những người này xuất hiện ở chỗ này, chứng tỏ bọn họ đến tìm chính mình.  

Hắn cũng đoán được nguyên nhân, chắc chắn có liên quan đến Hắc Sương, hắn biết chắc Hắc Sương sẽ không ngoan ngoãn để yên, hoặc nói cách khác Hắc Vân bang sẽ không để yên.  

Trước mắt có hai ba mươi người, ánh mắt của đám người này sáng rực, nhìn Dương Bách Xuyên như sói đói tham lam.  

Dương Bách Xuyên cũng không sợ, khởi động trận pháp đóng lại cửa lớn, tiểu hòa thượng và huynh đệ Gia Cát còn đang bế quan, không thể quấy rầy bọn họ.  

Sau khi đi xuống bậc thang, Dương Bách Xuyên nhìn những người này.  

Còn chưa mở miệng, có một tên trung niên tiến lên một bước, nói: “Ngươi là Dương Bách Xuyên đúng không?”  

“Nếu không còn người khác, có lẽ là ta, ngươi là người phương nào?” Nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt dữ tợn trước mặt, Dương Bách Xuyên nheo mắt lại hỏi, trong mắt hắn, tên này có tu vi Kim Đan hậu kỳ.  

“Tại hạ là Từ Thất của Hắc Vân bang thành Tán Tu, nghe nói ngươi rất kiêu ngạo, ta muốn khiêu chiến ngươi.” Từ Thất trầm giọng nói.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Ngươi nói thẳng ra là đến báo thù cho Hắc Sương là được, còn khiêu chiến? Ngươi còn chưa đủ tư cách để khiêu chiến ta, lăn về nhà đi.”  

“Ha hả, tiểu tử đủ kiêu ngạo, Thất gia thích loại người ngu xuẩn không biết trời cao đất dày như ngươi. Ngươi nói không sai, hôm nay đến tìm ngươi để báo thù cho nghĩa đệ Hắc Sương của ta. Nếu không muốn thành Tán Tu đến tìm phiền toái thì đi theo ta đến đài khiêu chiến của thánh Tán Tu, tất nhiên ngươi có thể chọn không đi, nhưng đến thành Vệ, Thất gia ta đảm bảo ngươi sẽ bị thành Vệ bắt đi.”  

Từ Thất cũng không tức giận, dùng giọng điệu mềm nhẹ kiêu ngạo uy hiếp Dương Bách Xuyên, còn việc báo thù cho Hắc Sương. Ha ha, ba vị nghĩa tử của bang chủ Hắc Vân không phải bền chắc như thép, Từ Thất còn không có tâm tư nhàn rỗi đi báo thù cho Hắc Sương.  

Đến tìm Dương Bách Xuyên là vì biết được trên người Dương Bách Xuyên có khả năng có lượng linh thạch lớn, đây mới là trọng điểm.  

Hẹn Dương Bách Xuyên đi đài khiêu chiến vì muốn chém giết Dương Bách Xuyên trên đài. Dựa theo quy củ của thành Tán Tu, đánh chết người trên đài khiêu chiến sẽ không truy cứu, quan trọng hơn, tất cả tài vật trên người người chết sẽ thuộc về người thắng.  

Dương Bách Xuyên mới là một Kim Đan sơ kỳ, hắn ta lại là Kim Đan hậu kỳ, một khi thả ra lĩnh vực Kim Đan, tất cả mọi thứ trong phạm vi đó đều sẽ xong đời. Chỉ cần giết chết Dương Bách Xuyên thì có thể có được tất cả tài vật trên người Dương Bách Xuyên.  

Ở trong mắt của Từ Thất, có thể thuê được đình viện cao cấp ở thành Tán Tu không phải là dê béo bình thường.  

Nếu hôm nay Dương Bách Xuyên không đồng ý, hắn ta sẽ có biện pháp khác làm Dương Bách Xuyên đồng ý, sau khi nói xong nở nụ cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên hiểu rõ những lời này của Từ Thất không phải là giả, Hắc Vân bang là rắn đầu đàn trong thành Tán Tu, lại có quan hệ với Hữu thành chủ, có tầng quan hệ này, hắn biết hôm nay sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc