SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Là Tiểu Trương à, có chuyện gì?” Lý Đại Nghị nói.  

Trương Chi Thành nói ra chuyện có người nói Dương Bách Xuyên quen biết Vân Môn cùng cấp cao của tập đoàn trong đôi ba câu, sau đó nhắm đúng video về phía Dương Bách Xuyên để Lý Đại Nghị xác nhận xem rốt cuộc thằng nhãi này có phải kẻ giả mạo tới quấy rối hay không?  

Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên ở trong video, Lý Đại Nghị ở tầng 33 đứng phắt dậy, toàn thân bắt đầu run rẩy, lắp bắp quát với video điện thoại: “Bảo… Bảo cậu ấy đừng nhúc nhích.” Nói xong, Lý Đại Nghị hóa thân thành một cơn gió nhẹ nhanh chóng rời khỏi văn phòng, kích động quá mức khiến cho cửa lớn văn phòng cũng hỏng luôn.  

Mà Trương Chi Thành ở cửa lớn tầng một chỉ nghe thấy Lý Đại Nghị gần như gầm lên từ sâu trong họng ra một tiếng, đừng để cậu ấy nhúc nhích, tôi đến ngay.”  

Điều đó khiến Trương Chi Thành hiểu sai, mấy năm nay Vân Môn và Vân Kỳ International phát triển nên chuốc không ít thù oán, chẳng lẽ thanh niên này là kẻ địch của Lý đại lão, hay là kẻ thù của Vân Môn sao?  

Nghĩ như vậy, thoáng cái Trương Chi Thành đã đứng phía sau Dương Bách Xuyên, cùng Triệu Đông Lâm một trước một sau vây lấy Dương Bách Xuyên, cậu ta nói với Triệu Đông Lâm: “Lý đại lão nói không cho thằng nhãi này đi.”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người mà buồn bực trong lòng, anh cũng không biết thằng nhãi này có tìm Lý Đại Nghị hay không. Vừa thấy hai người đem vây quanh mình với vẻ tràn ngập đề phòng, Dương Bách Xuyên nhịn không được mà mắng Lý Đại Nghị trong lòng.  

Nhìn bảo vệ đang gọi điện thoại, Dương Bách Xuyên hỏi: “Lý Đại Nghị nói gì?”  

Trương Chi Thành hừ lạnh đáp: “Ít nói nhảm, ngoan ngoãn chờ là được, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nên cựa quậy, nếu không đừng trách tôi sẽ ra tay.” Thật ra Trương Chi Thành nhìn thấy sắc mặt của Lý Đại Nghị ở trong video điện thoại biến đổi rất nhanh, nói một câu “Đừng để cậu ấy nhúc nhích” xong đã chẳng thấy người đâu rồi. Trương Chi Thành lại nghe thấy tiếng va mạnh trong video điện thoại, hình như là huých mạnh vào cửa.  

Từ điểm này, Trương Chi Thành đoán ra rằng Lý Đại Nghị rất kích động, hơn nữa một câu “Đừng để cậu ấy nhúc nhích” của anh ta khiến Trương Chi Thành tự mình suy đoán ra rằng người trước mặt này đang giả mạo môn chủ Vân Môn Dương Bách Xuyên, nhất định đã đắc tội Lý Đại Nghị. Nhưng cũng chỉ là suy đoán thôi, cho nên bây giờ cậu ta chỉ nghĩ là không cho Dương Bách Xuyên đi, chờ Lý Đại Nghị đến là được.  

Mà Dương Bách Xuyên đang buồn bực đồng thời cũng không tính động đậy, dù sao anh cũng đã nghe được Lý Đại Nghị sẽ trở về, đợi Lý Đại Nghị đến thì đương nhiên sẽ không có việc gì. Anh cũng không định so đo với hai tên vai vế dưới trước mắt.  

……  

Mà giờ phút này Lý Đại Nghị lại đang kích động không thể kiềm được mình, 6 năm đó!  

Môn chủ là Dương Bách Xuyên mất tích suốt 6 năm, năm đó mấy vị chủ mẫu của Vân Môn nghe thấy tòa bí địa Trường Bạch sụp đổ đã suýt chút nữa chết ngất đi.  

Những người cùng nhau mất tích không đơn giản là những đệ tử Vân Môn và người Võ Đang mà Dương Bách Xuyên dẫn dắt, nhưng phàm là người tiến vào bí địa Trường Bạch đều không hề xuất hiện nữa.  

Người của tất cả các tông môn lớn của giới võ cổ đều cùng biến mất, lúc ấy toàn bộ giới võ cổ loạn hết cả lên khi biết bí địa trường bạch sụp đổ, các thế lực lớn liên hợp lại điều động tất cả lực lượng tìm kiếm lật hết cả tòa núi lên nhưng cũng không tìm nổi một người. Cuối cùng mọi người đoán rằng tất cả những người biến mất đã đi vào một thế giới khác.  

Nhìn từ một góc độ khác thì không tìm được người là tin tức tốt nhất rồi, cho nên toàn bộ Vân Môn đều luôn tin tưởng môn chủ của bọn họ còn sống. Đám chủ mẫu của Vân Môn đau lòng chết đi được nhưng vẫn kiên trì ở lại Vân Môn chờ đợi tiên sinh Dương Bách Xuyên trở về.  

Nhưng mà thời gian một năm lại một năm qua đi, lòng mọi người ở Vân Môn đều chùng xuống. Nhoáng cái đã 6 năm, mọi người đều coi cái tên Dương Bách Xuyên là cấm kỵ, sợ ai nói ra sẽ khiến vài chủ mẫu và lão phu nhân đau lòng.  

6 năm, hôm nay rốt cuộc gặp được người thật, Lý Đại Nghị quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình. Anh ta xông ra ngoài như bị điên, anh ta sợ mình đang nằm mơ, sợ tiên sinh sẽ biến mất.  

Anh ta như hóa thành một cơn lốc mà xuyên qua khu làm việc, va phải rất nhiều người.  

Lúc này, Lý Đại Nghị đang ở cùng tầng với Lưu Tích Kỳ - người vừa tiếp đãi một đợt bạn bè quốc tế tới trị sở chính của Vân Kỳ để đàm phán một hạng mục. Anh ta vừa mới hội đàm xong và đưa một nhóm bạn bè quốc tế đến cửa thang máy.  

Lúc này khi trông thấy cửa thang máy mở ra từ xa, Lý Đại Nghị đã kích động đến mất đi lý trí không cần suy nghĩ mà vọt vào thang máy như một cơn lốc.  

Tức khắc đã đâm cho vài bạn bè quốc tế người ngã ngựa đổ, tiếng hét nổi lên bốn phía.  

Bình luận

Truyện đang đọc