SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thuật pháp ở tầng thứ hai Nguyên Thần Kinh chính là công kích linh thức hoặc khống chế linh thức, có thể tiến vào biển ý thức của đối phương dùng linh thức công kích linh hồn.  

Vì vậy thuật pháp thứ hai của anh có tên khống chế linh thức.  

Đây là một thuật pháp rất mạnh, có thể dùng làm đòn sát thủ.  

Thử nghĩ mà xem, trong chiến đấu bất ngờ dùng linh thức công kích linh hồn của đối phương, điều khiển linh hồn một người thì khác nào nghịch thiên?  

Linh hồn của đối phương đã bị bản thân khống chế, còn đánh đấm gì nữa?  

Đương nhiên chiêu này cũng phải nhìn xem độ mạnh của linh hồn bị công kích, linh hồn đối phương bắt buộc phải yếu hơn anh thì mới công kích được, bằng không không chỉ không đạt được hiệu quả mà bản thân còn có nguy cơ bị cắn trả. Vì thế chiêu này chỉ có thể sử dụng làm đòn sát thủ mà thôi.  

Có điều đối với Dương Bách Xuyên, chỉ cần không đụng phải Tu Chân, lực lượng linh hồn của cổ võ giả tất nhiên không mạnh hơn anh rồi, không khó khống chế lắm.  

Dương Bách Xuyên rất hài lòng với thuật pháp ở Nguyên Thần Kinh tầng thứ hai, cuối cùng có đòn sát thủ rồi.  

Hiện trong lòng anh hơi ngứa ngáy, rất muốn đi tìm người thí nghiệm thử xem, con ngươi khẽ chuyển một vòng, nở nụ cười xấu xa.  

Chẳng phải đối tượng thí nghiệm đã có sẵn đấy à? Ha ha!  

Người anh đang nghĩ tới chính là Độc Cô Vô Tình.  

Độc Cô Vô Tình là cổ võ giả Ám Kình tầng tám, nếu như khống chế linh thức có tác dụng với cô, như vậy đối với Dương Bách Xuyên, ở giới cổ võ chỉ cần không đụng tới cường giả Ám Kình tầng chín, anh chính là vô địch.  

Mang theo tâm trạng hơi kích động, Dương Bách Xuyên đứng dậy, rời khỏi tầng hầm, vừa ra tới cửa đã thấy ba người Kiều Phúc, Ngô Mặc Hạ, Ngô Mặc Thu khoanh chân ngồi dưới đất tu luyện.  

Linh khí trời đất không ngừng tràn vào trong cơ thể bọn họ, từng cái hít thở giống như mãng xà nuốt tinh.  

Dương Bách Xuyên trợn mắt, ba người kia đã ngưng tụ được cơ thể, nhìn qua không khác gì người bình thường.  

Đây chính là chỗ đặc biệt của Phong Đô Quyết tầng thứ nhất.  

Sư phụ đã từng nói, ba người vốn được sát khí tôi luyện mấy trăm năm, căn cơ vô cùng vững chắc, chỉ cần cho bọn họ tu luyện công pháp, tu vi nhất định sẽ tăng lên cực nhanh.  

Hiện tại xem ra trận Tụ Linh thành công đã mang lại lợi ích không nhỏ cho bọn họ, tu vi tăng mạnh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.  

Nhất là cô nhóc Ngô Mặc Thu, linh thức anh cảm giác được chân khí trong cơ thể cô bé khổng lồ hơn cả Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc.  

Tiếng động Dương Bách Xuyên đi ra mật thất đánh thức ba người.  

Cả ba lập tức quỳ lên, miệng nói cảm tạ chủ nhân ban thưởng, linh khí đã triệt tiêu sát khí khi giúp tăng nhanh tốc độ hấp thu của bọn họ, sau khi ngưng tụ thành công thân thể sẽ không cần lo lắng biệt thự mở cửa dẫn tới linh thể không ổn định.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha, dặn bọn họ tiếp tục tu luyện.  

Anh tán gẫu qua vài câu, sau đó đi lên lầu tìm Độc Cô Vô Tình, anh tưởng cô vẫn đang tu luyện nên không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.  

Vừa tiến vào trong, trước mắt Dương Bách Xuyên lập tức léo lên tia sáng dầu lạnh lẽo, đồng thời giọng điệu không nóng không lạnh của Độc Cô Vô Tình cũng vang lên: "Đêm hôm khuya khoắt tiên sinh không ngủ được, vào phòng tôi mà không gõ cửa, thế này có vẻ không ổn  nhỉ?"  

Bình luận

Truyện đang đọc