SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cánh cửa bí mật đóng chặt, không đẩy ra được, dứt khoát dùng chân khí đá một cái vào cánh cửa bí mật.  

“Rầm!”  

Một tiếng vang thật lớn, Dương Bích Xuyên đơn giản thô bạo đạp vào cánh cửa bí mật.  

Mùi hương tanh hôi lập tức xộc tới, khiến người ta buồn nôn.  

Dương Bích Xuyên nín thở sau đó mới đi vào, có bậc thang đi xuống dưới, tất nhiên là phòng tối, đi không bao lâu, tổng cộng đi hai mươi bậc đã đến rồi.  

Nhưng cảnh tượng trong tầm mắt sau đó khiến anh kinh ngạc.  

Đây là phòng tối hơn trăm mét vuông, trên đỉnh đầu có treo đèn chiếu xạ, khiến phòng tối sáng vô cùng.  

Liếc nhìn từng dãy tủ kính, đoán chừng có năm mươi, sáu mươi tủ kính, bày đầy không gian phòng tối.  

Không nhìn thấy Thủy Vô Ngân đâu.  

“Đáng chết!”  

Dương Bích Xuyên trầm giọng mắng một câu.  

Tủ kính không còn mới mẻ, điểm quan trọng là trong tủ kính này có vô số thi thể trần truồng, liếc sang, có một số cái vừa chết, cũng có một số đã khô héo, tất cả đều là thi thể nữ, còn số ít là thi thể trẻ em.  

Mà trên những thi thể này có một gốc cây đỏ như máu mọc lên, có hoa nở, một số hoa mới chớm nở, đóa hoa và lá cây đều có màu đỏ như máu, nhìn qua giống như hoa xúc dại, kì dị vô cùng.  

Lúc này trong đầu anh đột nhiên nhớ tới một loại linh dược được ghi chép truyền lại.  

Trong quyển sách tu chân điển tịch linh dược có một loại linh dược rất giống với loại ở trước mặt này, gọi là - hoa Huyết Linh, nó có một biệt danh là Thân Nhân dược.  

Đúng là một ít thế hệ Ma Đạo của Tu Chân GIới, vì muốn tăng cường tu vi tu luyện tà công nên bồi dưỡng gieo trồng trên người một ít linh dược, nhưng trong ghi chép lại loại thuốc đó là do người sống trực tiếp trồng.  

Loại linh dược này trưởng thành trong một năm, người sống cũng sẽ chịu đau khổ trong một năm, sau một năm, hoa Huyết Linh được gieo trồng sẽ kết thúc với mạng sống của con người.  

Sống để chịu một năm tội lỗi.  

Hoa Huyết Linh lớn lên có thể luyện chế thành đan dược, có thể vọt tới tu vi cấp ba, cho nên mấy người trong Ma Đạo mới dám mạo hiểm.  

Tất nhiên, một khi ai đó phát hiện ra, sẽ bị toàn bộ Tu Chân Giới đuổi giết cho đến khi người đó hoặc môn phái bị diệt vong.  

Cảnh tượng anh nhìn thấy lúc này gần giống như trong ghi chép, chỉ khác là những hoa Huyết Linh này được người chết nuôi dưỡng.  

Mỗi một cây đều lờ mờ truyền đến linh khí chấn động.  

Không thể nghi ngờ rằng loại linh dược tà ác này là bảo vật đối với những người tu chân, nhưng vào lúc này, Dương Bích Xuyên không khỏi muốn nôn ra.  

Trong nội tâm, anh đã vẽ ra một cái mác phải giết Thủy Vô Ngân.  

Ngay lúc Dương Bích Xuyên đang trầm tư, trong chỗ hẻo lánh của phòng tối vang lên tiếng của Thủy Vô Ngân: “Dương Bích Xuyên anh chẳng lẽ muốn tranh thủ giết tận sao? Hạ độc bạn gái của anh, anh em chúng tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc, làm Lâm Chấn Hải muốn điều tra người ta, người ta mới động thủ với người nhà ông ta.  

Chúng ta vốn không oán không hận, có thể buông tha cho anh em chúng tôi không, tôi có thể đưa anh tiền, ba ngàn vạn, là thù lao người kia trả cho chúng tôi, tất cả đều cho anh.”  

"Vốn dĩ tôi chỉ muốn hủy bỏ tu vi của anh là được, nhưng hiện tại... Không ngờ anh lại điên cuồng giết người, luyện chế ra linh dược tà ác, chết cũng không tiếc. Tôi hỏi anh có phải những người này là do anh giết hay không?”  

Dương Bích Xuyên nhìn Thủy Vô Tiễn đang nấp sau tủ kính trong góc, trầm giọng hỏi.  

Bình luận

Truyện đang đọc