SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc này, Phong Vân Dạ Lang lên tiếng: "Tiền bối, bên trong hộp đá này là hạt sen Hắc Liên."  

"Lão phu biết." Vân Thiên Tà hờ hững cất lời.  

"Hix!" Phong Vân Dạ Lang hơi ngượng ngùng. Sau đó, hắn bỗng hóa thành một người đàn ông tóc xanh trước ánh mắt kinh ngạc của Dương Bách Xuyên.  

Hắn chắp tay hành lễ với Dương Bách Xuyên, hay nói chính xác hơn là Vân Thiên Tà: "Phong Vân Dạ Lang cảm ơn tiền bối đã giúp ta thoát khỏi vây khốn, ta khắc ghi trong lòng."  

"Không cần cảm ơn. Mi bị nhốt ba nghìn năm, chúng ta không phải người đầu tiên đến đây đúng không?" Vân Thiên Tà hỏi.  

"Tiền bối nói đúng, trong ba nghìn năm qua có mấy trăm người tới đây, nhưng bị đều bị ta nuốt chửng." Phong Vân Dạ Lang thuận miệng đáp.  

"Vậy thì tốt. Mi giết nhiều người như vậy, chắc hẳn có không ít thiên tài địa bảo nhỉ? Biết mình phải làm gì chứ?" Vân Thiên Tà híp mắt nhìn Phong Vân Dạ Lang.  

"Khụ khụ!" Phong Vân Dạ Lang muốn mắng to. Đây là hành vi lừa gạt tống tiền đó! Ngài đã lấy tiên khí thượng phẩm xích trói yêu rồi mà còn đòi thêm?  

Nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng. Hiện tại hắn cảm thấy Vân Thiên Tà sâu không lường được, hơn nữa đối phương đã giúp mình thoát khỏi vây khốn, theo lý thì mình nên bày tỏ lòng cảm ơn.  

Phong Vân Dạ Lang nói: "Tiền bối nói đúng, Dạ Lang tình nguyện dâng hiến thiên tài địa bảo mà ta đoạt được." Dứt lời hắn chìa tay ra, ánh sáng lóe lên, một chiếc nhẫn cổ xuất hiện trong tay hắn.  

Hai mắt Dương Bách Xuyên chợt sáng ngời, không ngờ là nhẫn không gian. Anh cực kỳ kích động. Trong tất cả pháp khí, hiếm nhất là pháp khí không gian.

“Chỉ có một cái? Lão phu không tin ba năm qua lại không có tu chân giả tìm tới mo, chỉ có duy nhất một chiếc nhẫn không gian?”  

“Ặc ~” Khóe miệng Phong Vân Dạ Lang “Còn, còn nữa ~”  

Dứt lời, một chiếc vòng tay màu tím khác xuất hiện.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên vui tới nở hoa, lão đầu lợi hại thật đấy, còn xấu xa hơn cả anh, anh rất thích loại tống tiền này.  

Không thể nghi ngờ gì nữa, chiếc vòng tay mà Phong Vân Dạ Lang lấy ra chính là một pháp khí không gian, bạn gái và đồ đệ của anh đều không có pháp khí không gian, hiện tại đúng lúc tìm được, hoặc nói đúng ra là cả Vân Môn chỉ có mình anh có bình Càn Khôn.  

Vân Phong Dạ Lang đây là giúp người lúc hoạn nạn.  

“Đừng có giấu nữa, có bao nhiêu pháp khí không gian thì lấy hết ra đi, thằng nhóc như mi thân là thánh thú thủ hộ của vương triều Hiên Viên, hẳn là không thiếu chút đồ này nhỉ ~” Viên Thiên Tà tiếp tục tống tiền.  

Phong Vân Dạ Lang “Ặc ~ Tiền bối, thật sự là hết rồi…”  

“Hừ ~” Vân Thiên Tà hừ lạnh cắt ngang.  

Phong Vân Dạ Lang nức nở nói: “Còn có một cái đai lưng cuối cùng, tất thiên tài địa bảo đều ở trong đó, lần này thì hết thật rồi ~”  

“Tin mi một lần.” Trong lúc nói chuyện, Vân Thiên Tà vung tay lên, trực tiếp thu luôn chiếc nhẫn không gian, vòng không gian và đai lưng.  

Lúc này Phong Vân Dạ Lang hóa thân thành người vội vàng nói với Vân Thiên Tà: “Tiền bối, xin từ biệt ở đây, ơn cứu giúp, ngày khác ta sẽ trả.”  

Hiện tại, Phong Vân Dạ Lang không hề muốn bắt chuyện với Vân Thiên Tà, ở lâu thêm một phút thôi cũng làm hắn ta hoảng sợ, cho dù ở Tu Chân Giới thì cũng không dễ gặp pháp khí không gian, liên tiếp bị Vân Thiên Tà tống tiền đi ba món, trái tim hắn ta như rỉ máu, ở lại chỉ sợ Vân Thiên Tà lại vòi thêm.  

“Tiểu tử, mi muốn đi đâu?” Vân Thiên Tà híp mắt hỏi.  

Giờ phút này, toàn thân Phong Vân Dạ Lang bắt đầu căng thẳng, theo bản năng lùi lại phía sau, khó khăn lắm hắn mới thoát khỏi giam nhốt, lẽ nào vị tiền bối này còn muốn giữ hắn lại?  

Vẻ mặt Phong Vân Dạ Lang lo lắng nói: “Dạ Lang bị nhốt suốt ba nghìn năm còn sốt ruột hơn cả chủ nhân. Đương nhiên là trở về Tu Chân Giới phục lệnh.”  

Trái đất này là nơi bi thương của hắn, cho dù có bị giết cũng sẽ không ở lại, nhanh chóng trở về Tu Chân Giới mới là con đường đúng đắn, hắn không muốn vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng hổ. 

Bình luận

Truyện đang đọc