SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên còn đang suy nghĩ nguyên nhân từ đâu khiến tinh thần không thể tập trung.  

Lúc nghe thấy mấy người Chiếm Khánh Nhân nói về bầu trời, theo bản năng anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một cái  

Cái nhìn này lại khiến trong lòng anh bồn chồn.  

Gió lớn thổi qua, nhưng sương mù không hề ngừng lại.  

Sáu người bọn họ bị sương mù dày đặc bao phủ.  

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời ở phía chân trời cơ bản không phải là mây đen gì, mà là… yêu thú chim.  

Trong chốc lát anh mở to mắt, cuối cùng cũng biết nguyên nhân mình không thể tập trung tinh thần là vì đám yêu thú trên bầu trời.  

Yêu thú chim.  

Loại áp lực khiến tinh thần không yên, chính là cảm giác ngột ngạt đến từ đám yêu thú này.  

Lúc ngẩng đầu nhìn lên, một đám mây đen lớn, thật ra tất cả đều là yêu thú chim, trước đó vì bay quá cao nên không thể thấy rõ, nhưng hiện tại, khi gió lớn nổi lên mây đen xuất hiện, đám mây đen to lớn này mới bay thấp xuống.  

Dương Bách Xuyên thấy rõ, là yêu thú chim cao hơn nửa mét, trên đều có chín cái đầu.  

Không biết được có cụ thể bao nhiêu con, là một trăm con hay một ngàn con.  

Dù sao bây giờ đã bay về phía sáu người bọn họ.  

Dương Bách Xuyên nuốt nước bọt hét lớn: “Phòng thủ ~”  

Tiếng hét của anh xuyên thấu trời đất.  

Trong đám yêu thú khó đối phó, thì yêu thú chim là loại khó đối phó nhất.  

Phản ứng không hề chậm, vẫn như trước dựa theo lời dặn dò của Dương Bách Xuyên nói lúc đi trên đường là trận pháp Lục Hợp, sau khi nghe Dương Bách Xuyên hô to, mọi người sử dụng chân nguyên, mở ra phòng thủ.  

Trong phút chốc một cái lồng phòng thủ ánh sáng xuất hiện xung quanh bọn họ.  

Đây là sức mạnh do sáu người kết hợp với nhau, bàn về uy lực mạnh mẽ bao nhiêu, phải xem xem nó có thể ngăn cản được yêu thú tấn công hay không.  

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm hít sâu một hơi nhìn về phía đám yêu thú chim mạnh mẽ xông tới nơi chân trời, lắp bắp nói: “A Di Đà, Chim Chín Đầu trên trời ~”  

Thật ra bọn họ cũng không nhận ra đó là yêu thú nào, nhưng có chín cái đầu lại là thật, gọi là Chim Chín Đầu cũng không sai.  

Chiếm Khánh Nhân trừng mắt nhìn lẩm bẩm: “Tôi… Lần này toi đời rồi.”  

Ba người Trần Trầm Hương, Hồ Tiên Nhi và Mai Thi Dĩnh cũng là biểu cảm khó coi.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên trầm xuống, anh cảm giác được mấy con yêu thú Chim Chín Đầu này, mặc dù không mạnh như con trâu đầu đỏ một sừng trước đó, nhưng thực lực cũng là cấp Tiên Thiên tầng chín.  

Quan trọng là số lượng nhiều đến mức đếm không xuể.  

Lần này anh đã hiểu được lời đồn khu thứ ba trong giới võ cổ chân thật cỡ nào.  

Khó trách không có miêu tả cụ thể về khu thứ ba, xem ra những người đi vào khu thứ ba đều chết ở nơi này.  

Đối với yêu thú cấp bậc như trâu đầu đỏ một sừng và Chim Chín Đầu, có thể có vài người bình yên vô sự, lần này bọn họ chỉ mới đụng phải hai loại yêu thú, ai biết khắp khu thứ ba còn có bao nhiêu con tồn tại? 

Bình luận

Truyện đang đọc