SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Chậm rãi vươn tay sờ sờ trên đầu con khỉ, Dương Bách Xuyên cười nói: “Đừng sợ, sau này đi theo tao lăn lộn, tao sẽ đối xử với mày thật tốt.”  

Nói xong lại cảm thấy kỳ quái, mẹ nó, sao lại giống như nói lời ngọt ngào với một cô gái thế?  

Con khỉ này là công mà.  

Có lẽ là cảm nhận được ý tốt mà Dương Bách Xuyên truyền đến, cảm xúc của con khỉ bình tĩnh lại, lúc này mới tỏ vẻ tò mò quan sát Dương Bách Xuyên, sau đó nhìn căn phòng, mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt.  

Dương Bách Xuyên vì làm sâu sắc thêm tình cảm với con khỉ, anh lấy từ trong bình Càn Khôn ra mấy trái quả hồng hương cho nó.  

Nhìn thấy trái cây màu đỏ mê người, con khỉ từ từ vươn tay nhận lấy quả từ trong tay Dương Bách Xuyên để ăn.  

Chẳng mấy chốc đã ăn xong mất quả, nó đối với Dương Bách Xuyên cũng thân mật hơn.  

Thế nhưng, ngay sau đó con khỉ lại làm ra một hành động khiến Dương Bách Xuyên hộc máu.  

Anh xoay người thu hồi lò luyện đan, lại lấy ra một bình đựng sáu viên “đan Tôi Thể”, chuẩn bị cho Trần Bảy Roi, còn tìm một chai nước giải khát cho Trần Bảy Roi phân ra năm cân rượu khỉ.  

Sau khi làm xong tất cả, mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi nước tiểu.  

Đột nhiên anh quay đầu lại thấy được, con khỉ vậy mà lại thải một bãi nước tiểu ở trên giường anh, hơn nữa còn văng lên đùi anh.  

Giờ khắc này, vẻ mặt Dương Bách Xuyên đen lại.  

Đối với vẻ mặt vô tội của con khỉ, anh giận dữ nói: “Mẹ nó, mày trêu chọc tao đấy à~ còn dám đi tiểu ở trên giường của ông đây ư?”  

Nhưng mà đối mặt với lời mắng chửi của Dương Bách Xuyên, vẻ mặt con khỉ vẫn vô tội, còn phun từ trong miệng ra một viên hạt quả hồng hương kèm theo nước miếng phun đến trên người anh.  

“Mày... mày... mày trêu tao đấy à khỉ, con khỉ ngốc nghếch này...” Dương Bách Xuyên tức giận mắng to.  

Muốn đánh nó sao?  

Con khỉ cũng lớn hơn con chồn một chút, sợ mới đánh một cái nó sẽ chết mất.  

Không đánh được thì lại tức giận!  

Nhưng anh cũng hiểu đây là con khỉ hoang dã, đừng thấy hiện tại cho nó dùng “đan Linh Thú” thì xem như đã mở ra trí thông minh, cái trí thông minh này cũng cần thời gian để phát triển.  

Tạm thời con khỉ này chỉ là một con khỉ hoang dã, sau này chỉ có thể từ từ dạy dỗ.  

Có khế ước trí thông minh, con khỉ cũng có thể nghe hiểu Dương Bách Xuyên nói chuyện.  

Sau khi hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên đen mặt nhìn con khỉ nói: “Sau này sẽ gọi mày là Hầu Đậu Đậu!”  

“Két két ~” Cn khỉ vậy mà lại kêu lên, sau đó gật đầu giống như đang nói biết rồi.  

Lần này, Dương Bách Xuyên lại bị nó chọc cười.  

“Hầu Đậu Đậu, sau này không được đi tiểu trên giường của tao, muốn thì vào WC biết chưa?” Dương Bách Xuyên dạy dỗ nó. 

Bình luận

Truyện đang đọc