SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng cố tình linh khí nơi này quá mức âm hàn, nếu người bình thường bị âm khí này rửa sạch sẽ không có chỗ bổ ích, ngược lại sẽ bị bệnh.  

Có lẽ đây là nguyên nhân chân chính gây ra lời đồn biệt thự có ma.  

Lúc trước Đường Song Song từng nói, khi xây dựng căn biệt thự đã từng đào phải quan tài cổ, có nghĩa là nơi này từng là một âm trạch.  

Nếu âm trạch là một nơi không tồi, linh khí âm hàn, vậy nó sẽ biến thành sát khí, sát khí trêu chọc linh thể là chuyện bình thường, thử nhìn xem căn biệt thự này có ma như trong truyền thuyết hay không.  

Lúc chuẩn bị đi vào biệt thự, cả người của Đường Song Song hơi run rẩy, khi mở cửa tay chân run run. Dương Bách Xuyên cười nhẹ, đi qua tiếp nhận chìa khóa trên tay cô, nói: “Để tôi đi trước cho, nếu mọi người sợ hãi thì ở bên ngoài chờ tôi, một mình tôi vào xem.”  

Độc Cô Vô Tình lạnh nhạt nói: “Tôi đi vào cùng với anh.”  

Cô là cao thủ võ cổ Ám Kình tầng tám, không quan tâm có ma hay không, hơn nữa cô cũng không tin.  

Tài xế nói thẳng: “Tôi ở ngoài trông xe, ha ha.”  

Thật ra nhát gan không dám đi vào, anh ta cũng là công nhân của công ty Cảnh Viên, tất nhiên cũng nghe đồn nơi này có ma.  

Đường Song Song cắn răng nói: “Không sao cả, tôi không sợ, anh là khách hàng của tôi, tôi phải đi cùng với anh rồi.”  

Nhìn đến cô gái nhỏ dù rất sợ hãi nhưng vẫn đặt khách hàng lên đầu, run rẩy nỏi chuyện, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thú vị. Không nhiều lời, trực tiếp đi vào, dù sao có anh ở đây, không tin không thu thập được ma quỷ.  

Sau khi mở cửa ra, một hơi thở lạnh lẽo ập vào mặt.  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng: “Qủa nhiên rất cổ quái, khí lạnh trong biệt thự mạnh hơn ở ngoài rất nhiều.”  

Đi vào bật đèn lên, trong nhà sáng hơn rất nhiều, làm cho Đường Song Song đi theo phía sau yên tâm hơn rất nhiều.  

Dương Bách Xuyên không để Đường Song Song đi theo, một mình đi dạo khắp nơi.”  

Căn biệt thự có ba tầng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trang trí rất xa hoa, có thể xách đồ vào ở. Tổng thể có chín căn phòng, không tính phòng bếp phòng tắm..., mỗi một phòng có toilet riêng.  

Gia cụ trong biệt thự nhìn qua rất mời, nhưng lại bị phủ một lớp bụi, có chút ẩm ướt.  

Xem xong một lượt, cuối cùng chỉ có tầng hầm ngầm chưa nhìn, dựa theo tư liệu, tầng hầm ngầm có ba gian. Một gian là hầm rượu, hai gian kia là phòng chứa đồ, có thể đi thẳng xuống đó từ góc Đông Bắc của phòng khách.  

Dương Bách Xuyên nói với Độc Cô Vô Tình và Đường Song Song, một mình anh đi xuống nhìn. Anh chuẩn bị dùng tầng hầm ngầm để luyện đan nên muốn đi xem.  

Từ cầu thang đi xuống, đi đến đại sảnh của tầng hầm, vừa đến nơi, Dương Bách Xuyên cảm giác được khí lạnh lại tăng lên, nồng đậm hơn bên trên gấp bốn năm lần.  

Đột nhiên anh cảm thấy hồ Càn Khôn trên cánh tay trái nóng lên, trong lòng biết sự phụ đã thức tỉnh.  

Bình luận

Truyện đang đọc