SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng… Một chuyện không ai có thể tưởng tượng nổi xuất hiện. Ruth phất tay một cái và đâm tay vào đầu ma cà rồng già đang gầm rú tức giận với Dương Bách Xuyên, tức khắc làm nổ đầu của ông ta.  

Ngay sau đó, Ruth nhìn quanh bốn phía và nói: “Từ hôm nay trở đi, gia tộc Dracula là do tôi – Ruth Dracula quản lý. Chuyện đầu tiên tôi muốn nói cho các người là: Vị này chính là chủ nhân vĩ đại anh minh của Ruth Dracula tôi. Ngài ấy là thần của tôi, sau sẽ là thần của gia tộc Dracula. Tôi không muốn nghe thấy sự bất mãn của bất kể kẻ nào trong các người đối với chủ nhân Dương Bách Xuyên nữa. Nếu không ông Sam sẽ là tấm gương của các người.”  

Nói xong, Ruth nhìn về ông lão đầu tiên trả lời rằng Liễu Linh Linh bị Amos đưa vào núi Thánh và nói: “Ông Jack, ông đến nói cho chủ nhân vĩ đại của tôi đi. Vì sao chưa đến đêm trăng tròn Amos đã đưa cô gái người Hoa đó vào núi Thánh, và đã đưa vào được bao lâu rồi?”  

“Thưa Công tước, từ nửa năm trước Amos đã bắt đầu không tuân thủ quy định của đêm trăng tròn rồi. Hầu như tháng nào cũng phải đưa vào núi Thánh ít nhất ba lượt thanh niên nam nữ. Cô gái người Hoa kia được đưa vào từ ngày hôm qua.” Người được Ruth gọi là ông Jach nói.  

Ruth tức khắc thở phào một cái, ít nhất cũng có chuyện để báo cáo với Dương Bách Xuyên. Ruth căng thẳng nói với Dương Bách Xuyên bằng sự cung kính: “Chủ nhân, ngài thấy đó, tôi cũng mới biết chuyện này thôi. Bình thường tôi hay bị Amos giữ chân bên trong gia tộc nên rất ít khi tới lâu đài. Xin chủ nhân minh giám.”  

Dương Bách Xuyên biết Ruth không nói dối mà cũng mới vừa biết chuyện thật. Nhưng anh đang lo lắng cho Liễu Linh Linh nên mới rối bời cả lòng dạ. Hiện tại việc đã đến nước này, dù anh có tiếp tục căm thù nhưng cũng không thể làm gì được.  

Amos đã bị giết, mà Ruth thì đã phục tùng và trở thành người hầu của mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc