SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Tuy rất muốn nhìn thử sau khi tay phải dung hợp với yêu cốt của Thông Bích Viên Hầu thì sẽ biến thành dáng vẻ gì, uy lực thế nào nhưng ở hẻm núi còn rất nhiều thế lực khác, anh muốn tránh rắc rối không cần thiết nên nhịn xuống, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng uy lực sẽ rất lớn, tạm thời đừng nên bại lộ trước mặt người khác thì tốt hơn.  

Đợi đến khi tiến vào bí cảnh, có yêu cốt tồn tại, thời điểm đối đầu với kẻ thù sẽ mang lại hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới bắt đầu xem xét những tin tức hiện lên trong đầu khi luyện chế yêu cốt, chắc chắn có liên quan đến thiên phú của Thông Bích Viên Hầu.  

Mấy phút đồng hồ sau, anh đã xem xon, trong mắt lóe lên ánh sáng hệt như sao.  

Thông tin từ yêu cốt nằm ngoài cả sự tưởng tượng của Dương Bách Xuyên, cực kỳ trâu bò.  

Nói chính xác thì có ba chiêu công kích cực kỳ mạnh, Trích Tinh, Lao Nguyệt, Thâu Thiên. Tên đầy đủ là Viên Hầu Trích Tinh Thủ, Viên Hầu Lao Nguyệt Thủ, Viên Hầu Thâu Thiên Thủ.  

Ba chiêu này đều là pháp thuật thần thông trong yêu cốt, hiện tại Dương Bách Xuyên đã dung hợp với nó nên có thể thi triển ra được.  

Trích Tinh và Lao Nguyệt đều là chiêu công kích cường đại, Thâu Thiên là hỗ trợ, tăng tốc độ khi ra chiêu.  

Ba chiêu thần thông này không phân chia cao thấp, có thể sử dụng cùng nhau, tên gọi khá oách, hái sao vớt trăng vén trời, tất nhiên hiện tại anh không thể làm đến trình độ đó, bởi vì anh chỉ dung hợp mỗi một cánh tay của Thông Bích Viên Hầu, có lẽ chỉ có nguyên chủ mới có thể làm được.  

Đương nhiên dù không đạt đến trình độ hái sao vén trời, dùng để đối phó võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên đã đủ dư dả rồi.  

“Thật muốn thử xem uy lực của ba chiêu thần thông này.” Nhìn cánh tay phải trong suốt, Dương Bách Xuyên không nhịn được thì thầm.  

Đúng lúc này, bên ngoài lều vang lên tiếng gọi của Thân Đồ Thành: “Môn chủ, có khách từ Côn Luân đến thăm.”  

Dương Bách Xuyên chuyển động ý niệm thu hồi yêu cốt, tay phải biến trở về màu sắc bình thường, nói vọng ra: “Mời vào.”  

Màn cửa bị vén lên, một gã đệ tử Côn Luân bước vào: “Dương môn chủ, đã đến thời gian mở bí cảnh, trưởng lão chúng tôi mời Dương môn chủ cùng tham gia nghi thức mở bí cảnh.”  

Dương Bách Xuyên sững sờ, không nghĩ tới nhanh như vậy nhưng cũng không hỏi nhiều: “Làm phiền rồi, làm phiền thông báo cho đạo trưởng Lăng Hư, tôi sẽ tới ngay.”  

“Cung kính chờ đợi Dương môn chủ…”  

Đệ tử Côn Luân lễ phép ôm quyền cáo lui.  

Dõi mắt nhìn đối phương rời đi, Dương Bách Xuyên quay sang hỏi Thân Đồ Thành: “Mấy người lão Phong đã trở lại chưa?”  

“Thưa môn chủ, vẫn chưa trở về, ngài có muốn tôi đi tìm bọn họ không?” Hiện tại Thân Đồ Thành đã gia nhập Vân Môn, rất tôn kính Dương Bách Xuyên,  

“Không cần, chúng ta đến cửa vào bí cảnh trước, kêu Thiên Tuyệt để một người ở lại chờ, đợi mấy người lão Phong quay về thì dẫn bọn họ vào bí cảnh.”  

“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp.”  

…  

Mười phút sau, Dương Bách Xuyên dẫn theo hai đồ đệ, ba con Thân Đồ và đám người Thiên Tuyệt Võ Đang xuất hiện ở núi Tịch Diệt.  

Tất cả thế lực lớn đã tụ tập ở đây, giờ Dương Bách Xuyên là nhân vật nổi đình nổi đám, anh vừa xuất hiện đã bị đạo trưởng Lăng Hư Tử của Côn Luân gọi qua.  

Mấy trăm người đang ở đây đều biết những thế lực xếp hàng đầu đều là đại tông môn, có thể nói từ hôm nay Dương Bách Xuyên đại diện cho Vân Môn đã được đưa vào danh sách tông môn lớn, địa vị ngang hàng với tám đại tông môn Hoa Hạ.  

Đương nhiên những chuyện này không thoát khỏi quan hệ với thực lực anh thể hiện ra.  

Không có thực lực thì không có tư cách đứng ngang hàng với đại tông môn cổ xưa. 

Bình luận

Truyện đang đọc