SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Mà khúc mắc trong lòng  u Dương Ngọc Thanh từ trước tới nay cũng không khác với Viên Kim Phượng lúc trước lắm.  

Dương Bách Xuyên biết  u Dương Ngọc Thanh cho rằng cô ấy là ngời duy nhất đã kết hôn, hơn nữa còn có một đứa con trong mấy người phụ nữ. Mấy người phụ nữ khác của Dương Bách Xuyên đều còn con gái, ngay cả Viên Kim Phượng tuy rằng từng trải qua hai cuộc hôn nhân nhưng vẫn giữ thân trong sạch, còn có cái tên Quả Phụ Đen, nhưng với tu chân giả tu vi cao thâm như Dương Bách Xuyên thì vốn dĩ không coi chuyện này ra gì  

Chỉ có  u Dương Ngọc Thanh cô ấy là khác với mấy người phụ nữ khác của Dương Bách Xuyên, tuy rằng cô ấy biết Dương Bách Xuyên không quan tâm những chuyện này nhưng chính cô ấy lại quan tâm.  

Vì vậy trong lòng  u Dương Ngọc Thanh luôn có chút tự ti, nói trắng ra chính là tâm lý quấy  phá của mình. Những người khác bao gồm mấy người phụ nữ của Dương Bách Xuyên, thậm chí là bà nội khi còn sống cũng không vì vậy mà xem thường  u Dương Ngọc Thanh.  

Dương Bách Xuyên cho rằng  u Dương Ngọc Thanh vẫn không buông bỏ được khúc mắt trong lòng bèn ôm cô ấy vào ngực, dịu dàng nói: "Nếu như anh làm sai chỗ nào thì em cứ nói, trong lòng anh em vẫn là cô  u Dương mà anh yêu nhất, về phần chuyện từ trước tới nay vẫn khó tiêu tan trong lòng em, anh đã từng nói với em vô số lần rồi.  

Anh chưa từng chê bai bất kỳ điều nào của em, anh cũng không phải hạng bảo thủ thời phong kiến, anh còn xem Nhạc Nhạc là con gái ruột của mình đấy, từ nhỏ đã yêu thương Nhạc Nhạc, tuyệt đối không hề có chút khúc mắc nào trong lòng. Nếu em vẫn không tin thì anh có thể lập lời thề Thiên Đạo, anh thề..."  

Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong đã bị  u Dương Ngọc Thanh dùng bàn tay trắng như ngọc che miệng: "Đừng, không phải vì chuyện này mà em muốn ở lại, là vì Nhạc Nhạc."  u Dương Ngọc Thanh nghe thấy Dương Bách Xuyên nói thì trong lòng vẫn không nhịn được cảm động, nhưng cô ấy biết Dương Bách Xuyên đã hiểu lầm.  

"Ở lại vì Nhạc Nhạc?" Đầu tiên Dương Bách Xuyên sững sờ, sau đó cười khổ.  

Đối với đứa con gái Nhạc Nhạc của  u Dương Ngọc Thanh với chồng trước, nói tới thì Dương Bách Xuyên cũng đầy bất đắc dĩ, thế mới biết tại sao  u Dương Ngọc Thanh muốn ở lại, không đi với anh.  

Lúc trước khi anh và  u Dương Ngọc Thanh quen biết ở chung với nhau thì Nhạc Nhạc mới ba tuổi, lúc nhỏ rất quấn lấy anh, tính ra nhoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, hôm nay Nhạc Nhạc cũng đã mười tám tuổi, sắp tốt nghiệp đại học rồi.  

Nhưng mấy năm qua Dương Bách Xuyên tới Sơn Hải Giới năm, sáu năm, rất ít khi gặp Tiểu Nhạc Nhạc, sau khi trở về ngược lại đã từng gặp, có lẽ vì Tiểu Nhạc Nhạc năm đó đã trưởng thành nên ở trước mặt Dương Bách Xuyên rất câu nệ.  

Cho đến hôn lễ của Dương Bách Xuyên, con bé lại càng giữ vững khoảng cách với Dương Bách Xuyên. Nhạc Nhạc chưa từng phản đối chuyện mẹ mình gả cho Dương Bách Xuyên, cũng biết hết sự tồn tại của tu chân giả và mọi chuyện của Dương Bách Xuyên, có điều bản thân Nhạc Nhạc không có hứng thú với tu chân, ngược lại thi đậu đại học Trung Quốc, vẫn luôn đi học ở đó, rất ít khi trở về, trở về cũng không trò chuyện nhiều với Dương Bách Xuyên.  

"Phải, Nhạc Nhạc không có hứng thú với tu chân, một lòng đi học, còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, vì vậy em quyết định ở lại với nó đợi nó tốt nghiệp đại học, đến khi nó có thể độc lập thì em lại tới Sơn Hải Giới tìm mọi người. Tha thứ cho em được không?" Trong đôi mắt đẹp của  u Dương Ngọc Thanh nhoáng lên ánh sáng bạc, cô ấy nói.  

Dương Bách Xuyên ôm cô ấy vào lòng: "Thật xin lỗi, là sơ suất của anh, nếu em đã quyết định như vậy thì anh tôn trọng em, nói tới thì là do anh và Nhạc Nhạc không trao đổi rõ ràng, ngược lại làm khó em. Nếu con bé có thể chấp nhận chuyện tu chân thì đã không làm khó em như hiện tại rồi.  

Có điều nếu con bé không thích tu chân, không thích đi theo chúng ta thì hãy để con bé ở Trái Đất học cho giỏi, trải qua cuộc sống của người bình thường cũng tốt. Em ở bên con bé thì anh cũng yên tâm, bên này A Nhân sẽ ở lại, sau khi bọn anh đi thì em và A Nhân quan tâm Vân Môn cũng là chuyện tốt.  

Về phần chuyện sau này tới Sơn Hải Giới, thật sự cũng không khó. Lữ Xuân Thu nói cho anh biết một thông đạo vĩnh viễn tới Sơn Hải Giới, đến lúc đó anh sẽ nói phương pháp tiến vào cho em và A Nhân biết. Đợi thêm vài năm nữa em và A Nhân cùng tới Sơn Hải Giới, anh ở Sơn Hải Giới chờ em."

"Ừ, như vậy cũng tốt, em cũng sẽ khuyên nhủ Nhạc Nhạc chấp nhận anh."  u Dương Ngọc Thanh biết trong lòng con gái có mâu thuẫn với việc Dương Bách Xuyên thoáng cái trở thành bố dượng của mình.  

"Không cần, chuyện như thế thuận theo tự nhiên là được rồi, anh không muốn làm khó Nhạc Nhạc. Có điều, bây giờ đột nhiên anh có một ý tưởng muốn thương lượng với em." Dương Bách Xuyên nói.  

"Cái gì?"  u Dương Ngọc Thanh hỏi.  

Dương Bách Xuyên cười hì hì nói: "Tất cả chúng ta đều đi hết, chiếc tàu sân bay thương mại khổng lồ Vân Kỳ này không có người nhà của mình cầm lái là không được. Nếu Nhạc Nhạc đã không có hứng thú với tu chân thì hãy đểu Nhạc Nhạc khống chế chiếc tàu sân bay thương mại Vân Kỳ International này đi.Anh còn đang lo không có ứng cử viên, bây giờ nghĩ lại thì Nhạc Nhạc rất thích hợp."  

u Dương Ngọc Thanh nghe vậy thì cả người đều chấn động, cô ấy vô cùng rõ Vân Kỳ International này đại biểu cho điều gì.Một câu người nhà mình của Dương Bách Xuyên càng khiến trong lòng  u Dương Ngọc Thanh ấm áp, cô ấy lập tức chủ động hôn tới.  

Không gian trong bình Càn Khôn dạt dào ý xuân!  

Ngày hôm sau  u Dương Ngọc Thanh làn da hồng hào từ trong bình Càn Khôn đi ra, trực tiếp đi tìm con gái Nhạc Nhạc.  

Dương Bách Xuyên thì ở lại bình Càn Khôn bắt đầu luyện đan, đây là lần đầu tiên anh luyện đan sau khi tu vi thu phục cho tới nay.  

Đan dược chuẩn bị luyện chế, một phần cho đệ tử Vân Môn ở lại Trái Đất sử dụng, một phần cho người nhà của mấy người phụ nữ sử dụng, còn dư lại thì luyện một ít để phòng thân.  

Vốn dĩ một ít đan dược cấp thấp thì giao cho lão Phương đi luyện chế cũng được, nhưng nếu phải rời khỏi thì Dương Bách Xuyên muốn tự tay luyện chế đan dược cho đệ tử của Vân Môn một lần, làm hết chức trách của một người môn chủ.  

Đan dược luyện chế cho đệ tử Vân Môn là đan Độ Kiếp cấp bậc Kim Đan, loại đan dược này được Dương Bách Xuyên tìm thấy trong truyền thừa của điện La Phù trong đầu lúc ngồi canh giữ bên cạnh mộ Liễu Linh Linh tĩnh tọa.  

Trước kia anh chưa từng xem qua, lần này lúc tĩnh tọa mới biết nếu sớm tìm được thì lúc mấy người phụ nữ độ kiếp đã không gian nan như vậy, nhất là lúc Độc Cô Vô Tình vượt thiên kiếp Kim Đan, quả thật là tình trạng cửu tử nhất sinh.  

Bây giờ phải đi thì dứt khoát luyện chế ra, xem như đã làm hết trách nhiệm.  

Mặt khác chính là luyện một chút đan Ích Thọ cho người thân bạn bè, dù sao cũng là để người bình thường sử dụng, không cần linh khí mạnh quá mức, chỉ cần đảm bảo cơ thể khỏe mạnh là được.

Bình luận

Truyện đang đọc