SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên ở trong lòng Miêu Thúy Hoa chính là con rể số một, thậm chí bà ấy còn nghĩ thanh danh con gái mình Viên Kim Phượng đã bị hủy hoại, hai cuộc hôn nhân đều thất bại, nếu con gái ở bên cạnh Dương Bách Xuyên thì không cần kết hôn cũng được, sinh một đứa bé là đủ rồi. Nhà họ Viên chưa có đời sau, bà ấy chỉ sinh cho ông Viên một đứa con gái duy nhất là Viên Kim Phượng thôi.  

Mỗi lần nhớ tới những điều này, Miêu Thúy Hoa lại cảm thấy thẹn với chồng mình Viên Đại Thành, thẹn với nhà họ Viên. Một năm đi theo con gái Viên Kim Phượng ra ngoài, bà ấy cũng tìm kiếm người đàn ông tốt thay con gái. Tuy nhiên hai cuộc hôn thất bại đã làm Viên Kim Phượng hoàn toàn mất hết hứng thú gả chồng, nói sống một mình rất tốt.  

Vì thế hai mẹ con đã cãi nhau không ít lần, con gái vẫn giữ quyết tâm, không có hứng với bất kỳ người đàn ông nào khiến Miêu Thúy Hoa vô cùng sốt ruột. Sau khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, cơn giận dữ của bà ấy không chỉ tan thành mây khói mà tâm trạng còn vô cùng vui vẻ.  

Đã lâu lắm rồi Miêu Thúy Hoa không gặp đồng hương, hơn nữa bà ấy còn nhìn Dương Bách Xuyên rất thuận mắt, bà ất giả vờ ho khan hai tiếng cắt ngang hai người, muốn hỏi anh tình hình quê cũ một chút. Tuy năm đó rời đi cùng con gái được hưởng thụ cuộc sống cả đời bà ấy không dám tưởng tượng nhưng Miêu Thúy Hoa vẫn nhớ nhung mọi thứ ở quê nhà.  

Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng luôn nghĩ đến quê hương, chẳng qua ngẫm lại thanh danh của con gái ở quê, bà ấy và Viên Đại Thành đành nhẫn nhịn rời đi với con gái, không muốn Viên Kim Phượng ở quê bị người ta đâm chọc sau lưng, lén lút gọi bà góa…  

Dương Bách Xuyên gọi một tiếng dì Thúy Hoa khiến trong lòng Miêu Thúy Hoa vui mừng như nở hoa, cười nói: “Bách Xuyên, sao cháu lại tới đây, cũng không gọi Kim Phương đi đón cháu, ở quê thế nào, bà ngoại cháu vẫn khỏe chứ?”  

Miêu Thúy Hoa thật sự rất nhớ quê hương, bà ấy xoay người trở vào nhà, cười khẽ, dường như không nhìn thấy một màn thân thiết của Dương Bách Xuyên và Viên Kim Phượng, ngược lại còn hỏi thăm một loạt tình huống ở quê nhà.  

Dương Bách Xuyên muốn trả lời cũng phải chờ bà ấy hỏi xong mới chen vào được.  

Mặt Viên Kim Phượng đỏ bừng, thấy mẹ mình không ngừng hỏi thăm tình huống ở quê nhà thì bỗng nhiên không nhịn được thấy tự trách bản thân.  

Cô vốn tưởng dẫn ba mẹ đến đảo Hồng Kông, ở biệt thự, sống một cuộc sống cả đời bọn họ cũng không dám tưởng tượng chính là lòng hiếu thảo lớn nhất.  

Thẳng đến khi mẹ mình hỏi thăm Dương Bách Xuyên chuyện quê nhà bằng vẻ mặt hoài niệm, Viên Kim Phượng mới hiểu được ý nghĩa thật sự của cụm từ quê hương khó rời. Có lẽ quê hương vẫn thích hợp với ba mẹ hơn, chưa chắc nơi đó đã được ăn ngon ở sướng hơn nơi này nhưng chắc chắn sẽ rất vui vẻ.  

“Mẹ, Bách Xuyên, vào nhà hãy nói, mẹ hỏi như vậy người ta trả lời thế nào.” Viên Kim Phượng không nhịn được cắt ngang.  

Miêu Thúy Hoa sửng sốt, lấy lại tinh thần lại nói: “A ~ đúng đúng, con nhìn mẹ này, gặp được Bách Xuyên vui quá nên vậy. Bách Xuyên mau vào nhà đi, dì đi nấu cơm cho cháu.”  

Bà ấy vừa nói vừa kéo tay Dương Bách Xuyên vào trong phòng.  

Viên Kim Phượng và Dương Bách Xuyên liếc nhau, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.  

Sau khi đến phòng khách, Dương Bách Xuyên liền thấy Viên Đại Thanh đang ngồi trên sô pha uống trà, vẻ mặt vô cùng u sầu.

Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, ánh mắt Viên Đại Thành tỏa sáng, giống như đã tỉnh rượu hơn phân nửa, hào hứng nói: “Nhóc Xuyên~”  

Giống như Miêu Thúy Hoa, Viên Đại Thành cũng nắm lấy tay Dương Bách Xuyên hỏi thăm mọi thứ ở quê nhà.  

Dương Bách Xuyên ít nhiều có thể đoán được một vài tâm tư của bọn họ, một năm một mười nói tình hình quê hương cho hai ông bà biết, Viên Đại Thành cũng không cẩn thận như Miêu Thúy Hoa, không có kiêng nể con gái. Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, lúc này ông ấy nói: “Vợ à ngày mai chúng ta sẽ về quê, cái đảo Hồng Kông này phồn hoa thì phồn hoa nhưng tôi không quen chút nào, ở chỗ này uống rượu cũng không có mùi vị~”  

Lúc này, Miêu Thúy Hoa nhìn con gái, rất rõ ràng bà ấy vẫn kiêng dè tâm tư của con gái như trước.  

Dương Bách Xuyên đã nhìn thấu ý định của bọn họ, khẽ cười nói: “Chú Đại Thành, dì Thúy Hoa, không sao đâu, hiện giờ chỉ cần ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ là có thể trở về rồi, cháu sẽ sắp xếp cho hai người, chị Kim Phượng, ý của chị thế nào?”  

Câu cuối cùng Dương Bách Xuyên hỏi ý Viên Kim Phượng, trong giọng nói có chút bá đạo.  

Viên Kim Phượng cũng biết ba mẹ không quen, hơn nữa Dương Bách Xuyên còn kèm theo ánh mắt bá đạo, sắc mặt cô đỏ lên nói: “Chị nghe em~”  

Bình luận

Truyện đang đọc