SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng điều mà lão không biết là, Dương Bách Xuyên đã cắn nuốt tám yêu hồn cổ, thần hồn của anh không hề thua kém lão ta, huống hồ, cơ thể của Dương Bách Xuyên là của chính mình, tu vi cũng là hàng thật giá thật, còn lão là chỉ là một thần hồn mượn xác.  

Đối mặt với đòn tấn công tiếp theo của Dương Bách Xuyên, lão ta cảm nhận được khí tức ngút trời, ma đầu Đại Tôn trầm giọng nói: “Âm Thần Tái Thiên, giế t chết cho ta.”  

Trong tiếng rống giận, cơ thể Đại Tôn phát ra ánh sáng chói lóa màu bạc, giống như là tia sáng của những vì sao, phía sau lưng lão ta đột nhiên xuất hiện một hư ảnh cao chừng ba trượng, đây chính là bản phóng đại của ma đầu Đại Tôn, cũng là thiên phú tu luyện của tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu – Âm Thần Xuất Khiếu.  

Đột nhiên, Âm Thần của Đại Tôn rống lên: “Gào ~”  

Advertisement

Đại Tôn giơ bàn tay khổng lồ chộp về phía Dương Bách Xuyên.  

Một chưởng này mang theo sức mạnh vô song của thần hồn và khí thế của đất trời, Âm Thần Xuất Khiếu hội tụ thần hồn để dẫn độ sức mạnh của đất trời, lực lượng mạnh mẽ mà ngay cả cảnh giới Nguyên Anh cũng không thể so sánh được.  

Toàn bộ đất trời đều tối sầm lại.  

Advertisement

Hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ bừng giống như mắt thỏ nhưng lần này anh lại không hề mất đi lý trí, cũng không đọa ma, chỉ vì Liễu Linh Linh bị ma đầu Đại Tôn giết nên đau lòng muốn chết, ánh mắt ngập tràn tơ máu.  

Đối mặt với hư ảnh phía sau ma đầu Đại Tôn, anh đương nhiên biết đây là thiên phú tu luyện thần thông của tu vi cảnh giới Xuất Khiếu.  

Loại thiên phú tu luyện này giống như là bẩm sinh, chỉ cần tu luyện đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu thì nguyên thần đương nhiên cũng có thể xuất khiếu, năm đó ở Sơn Hải Giới, anh và Diệp Vô Tâm nướng thịt đêm khuya đã thu hút một trích tiên chuyển kiếp, giống như bé gái Đường Đường ở Bổ Thiên Cung cũng có thể xuất nguyên thần phiêu du trên bầu trời.  

Sau khi đạt được tới cảnh giới Xuất Khiếu sẽ sinh ra Âm Thần và Dương Thần, đó là Âm Dương Nhị Thần.  

Dương Thần có thể xuất ra vào ban ngày, ngao du đất trời, hấp thu tất cả các sức mạnh thuần dương để nuôi dưỡng dương thần và lực lượng của bản thân.  

Mà Âm Thần lại du ngoạn vào ban đêm, hấp thu tinh hoa và toàn bộ lực lượng thuần âm.  

Âm Dương Nhị Thần xuất khiếu đều có thể mang lại cho cơ thể lực lượng của đất trời để tăng cao cảnh giới tu vi.  

Nhưng có một điểm bất đồng đó là, âm dương xung khắc, Âm Dương Nhị Thần xuất khiếu không thể xuất hiện cùng một lúc, nếu không hậu quả sẽ như nước với lửa.  

Dương Thần xuất khiếu ban ngày, Âm Thần xuất khiếu ban đêm, đây chính là quy luật của đất trời mà mọi tu chân giả đều biết.  

Mà lúc này, Âm Thần của ma đầu Đại Tôn xuất khiếu chính là một loại thiên phú, không chỉ vận dụng được lực lượng của thần hồn mà còn có thể điều động chân nguyên bản thân và uy lực của đất trời để chiến đấu với kẻ địch.  

Vào giờ phút này, giữa đêm sao sáng rực rỡ, mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời, sau khi ma đầu Đại Tôn cảm nhận được sức mạnh cường đại của Dương Bách Xuyên, lão không do dự mà xuất khiếu Âm Thần.  

Dương Bách Xuyên đương nhiên hiểu rõ những thứ này, anh cười lạnh nói: “Âm Dương Xuất Khiếu ~”  

Câu mà Dương Bách Xuyên hô lên chính là ‘Âm Dương Xuất Khiếu’, Đại Tôn nghe xong thì cười nhạo, lão thầm nghĩ: “Thằng ranh này đang tìm chết hay sao, ai chẳng biết Âm Dương Nhị Thần xuất hiện cùng lúc sẽ gây ra hậu quả như nước với lửa, nhẹ thì tổn thương nguyên thần, nặng thì nguyên thần sẽ bị hủy diệt, cuộc chơi đến đây là kết thúc.” Lão chỉ xem Dương Bách Xuyên như một thằng ngốc không hiểu tu luyện, chờ đợi nguyên thần của Dương Bách Xuyên bị hủy diệt.  

Nhưng điều mà ma đầu Đại Tôn không biết là, những năm qua Dương Bách Xuyên đã đọc xong tất cả sách cổ La Phù, cộng thêm bí điển mà sư phụ để lại, sao lại không biết tới Âm Dương Nhị Thần của cảnh giới Xuất Khiếu, những kiến thức mà Dương Bách Xuyên hiểu biết về tu luyện, có lẽ mười đại ma đầu cộng lại cũng không bằng.  

Một giây sau, ma đầu Đại Tôn trợn tròn mắt, lão ta không hề thấy nguyên thần của Dương Bách Xuyên hủy diệt như trong tưởng tượng, thay vào đó là phía sau lưng Dương Bách Xuyên lập tức xuất hiện hai hư ảnh cao tới chín trượng, một màu trắng, một màu đen kịt, đây chính là Âm Dương Xuất Khiếu.  

Không hề phát sinh cảnh tượng xung khắc, ngược lại giữa hai hư ảnh Âm Dương Nhị Thần này lại xuất ra một cách ăn ý, quay người đi đến trước mặt lão ta.  

“A ~ Ầm ầm ~”  

Chỉ trong nháy mắt, âm thần mà ma đầu Đại Tôn xuất ra đã bị Âm Dương Nhị Thần của Dương Bách Xuyên đập nát, tan thành mây khói.  

Ngay sau đó, cơ thể đã bị moi tim của ma đầu Đại Tôn nổ tung thành một đống thịt vụn.  

Một tia ánh sáng màu đỏ phóng thẳng về phía chân trời, tiếng gào thét của ma đầu Đại Tôn gầm lên trong đêm tối: “Dương Bách Xuyên, ranh con mày sẽ phải hối hận, A a a, mày cứ đợi đó, bản tôn sẽ khiến mày phải xuống địa ngục.”  

Nguyên thần của ma đầu đã chạy mất.  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn không gian xuất hiện phía cuối chân trời, anh biết đây là không gian Đại Tôn tạo ra để bỏ chạy.  

Anh nhíu mày nhìn về phía chân trời, giọng nói lạnh như băng: “Từ nay về sau, dù là chân trời góc bể ta nhất định sẽ hủy diệt thần hồn của ông.”

Dù sao thì thần hồn của ma đầu cũng là Đại Thừa Kỳ, lão ta bị thương nặng tới đâu thì cũng có sức mạnh thần hồn cường đại chống đỡ, muốn chạy thoát cũng không thành vấn đề, Dương Bách Xuyên biết không đuổi kịp, hơn nữa, không biết đối phương dùng thủ đoạn gì xé rách không gian để bỏ chạy, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn.  

Có điều, Dương Bách Xuyên xin thề, cho dù là chân trời góc bể thì anh cũng sẽ hủy diệt thần hồn của đại ma đầu, báo thù cho Liễu Linh Linh.

Bình luận

Truyện đang đọc