SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Càng đi càng sâu, đã đến chợ yêu thú. Vừa mới bước vào Dương Bách Xuyên đã nghe thấy tiếng gầm gào thét của các loại yêu thú, có tiếng kêu gào, có tiếng kêu bi phẫn... Các loại âm thanh xen lẫn vào nhau, Dương Bách Xuyên nghe mà tâm phiền ý loạn.  

Dương Bách Xuyên không nhìn được nói: “Lão Mạnh, thành Yêu Quang tập trung nhiều yêu thú như vậy chẳng lẽ Yêu tộc không tức giận à?”

Lão Mạnh nhếch miệng nói: “Sao không chứ? Thành Yêu Quang hàng năm bắt giữ săn giết hàng chục vạn yêu thú, Yêu tộc gần như tức giận đến phát điên lên, nhưng thành Yêu Quang có cao thủ tồn tại. Sau này thường có thể đuổi chạy, đàn áp những ai phạm Yêu tộc, hầu như mỗi năm một lần, thành Yêu Quang sẽ đưa Đại Yêu tứ chuyển đến trả thù, nhưng cao thủ thành Yêu Quang có thể ứng phó.”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động nói: “Thành Yêu Quang có cao thủ đẳng cấp gì mà có thể đối phó Đại Yêu thế?”  

Lão Mạnh Thần thần bí nói: “Bên ngoài thì tọa trấn thành Yêu Quang chính là ba đại cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, ngầm còn có ba đại cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn tọa trấn, nhưng cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn rất hiếm khi đi ra, trừ phi là đụng phải Đại Yêu tập kích, nghe đồn trong ba cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn cao thủ, có một người đột phá Nguyên Anh kỳ, đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu, rất lợi hại, Yêu tộc bình thường sẽ không dám tới.”  

Trong lịch sử thành Yêu Quang, đã có nhiều lần yêu thú tứ chuyển tập kích phạm vi lớn, nhưng đều bị ba đại cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn âm thầm tọa trấn đánh lui, yêu thú tứ chuyển tầm thường tập kích thì Nguyên Anh hậu kỳ tọa trấn bên ngoài có thể giải quyết.  

Tóm lại chợ yêu thú thành Yêu Quang là một khối bánh ngọt lớn của ba thế lực lớn, cao thủ ngoài sáng trong tối tọa trấn rất bình thường, không cần lo lắng sẽ bị yêu thú tập kích, Sơn Hải giới chỉ có trong địa hạt Đại Hoang có yêu thú siêu cấp, nhưng có hiệp định với Nhân tộc chúng ta, cao thủ siêu cấp trong địa hạt Đại Hoang sẽ không dễ dàng đi ra.  

Những yêu thú tứ chuyển bế ngoài đều rất ít, ngũ chuyển càng khan hiếm, ở trên địa bàn Nhân tộc cũng không dám hành động lỗ mãng, cho nên thành Yêu Quang mấy ngàn năm qua cũng chưa từng có chuyện gì lớn.”  

Dương Bách Xuyên chăm chú vừa đi vừa tán gẫu với lão Mạnh, trong lòng ghi nhớ lời nói của lão Mạnh, đương nhiên chủ yếu là ghi nhớ mấy cao thủ thành Yêu Quang.  

Theo lời lão Mạnh nói, thành Yêu Quang có ba đại cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, đây là mặt ngoài, trong bóng tối còn có ba đại cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn, thậm chí một người trong đó rất có thể đã đột phá tới cảnh giới Xuất Khiếu.  

Đây là sáu đại cao thủ trong Minh Trung, còn chưa tính những người khác, tất nhiên còn có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, trung kỳ tồn tại, điểm này nhìn từ cửa thành cũng có thể điều tra ra, ba thế lực lớn của thành Yêu Quang thực lực cường hãn.  

Nhìn đại môn đều là Nguyên Anh sơ kỳ cũng là đủ khí thế.  

Nhưng cũng chứng tỏ thành Yêu Quang không đơn giản.  

Trong lòng hắn nghĩ vẫn nên khiêm tốn một chút tốt hơn, dù sao hắn cũng không quen thuộc Sơn Hải Giới, cho dù đã đến Sơn Hải Giới sắp năm năm, nhưng hắn thật sự chưa từng đi qua rất nhiều địa phương ở Sơn Hải Giới.  

Trong năm năm, ở hầm mỏ thành Chiêu Dao đã là hơn một năm, cùng kết bái đại ca Bạch Khởi ở thành Tán Tu được hơn một tháng, ở trong núi La Phù ba năm, thật sự tính ra Dương Bách Xuyên cũng không hiểu biết nhiều lắm về Sơn Hải Giới.  

Ai biết Sơn Hải Giới rốt cuộc là thế giới có lực lượng thế nào?  

Ngay lúc hai người tiếp tục đi về phía trước, Dương Bách Xuyên nhìn từng con Ấu thú nào bị nhốt trong lồng sắt, tuy là yêu thú nhưng cũng là sinh linh có trí tuệ sinh động, thông qua một ánh mắt là có thể nhìn thấy sự lo âu và tuyệt vọng sâu trong ánh mắt của chúng.  

Vào giờ khắc này, trong lòng Dương Bách Xuyên không sinh ra một nỗi bi thương khó hiểu, có sự xúc động muốn mở trói buộc và dây trói yêu của những yêu thú trong lồng sắt này ra, thả chúng nó rời đi đạt được tự do.  

Nhưng ý niệm này vừa mới nảy sinh, Dương Bách Xuyên đã bị chính mình dọa sợ đến giật mình, vội vàng dập tắt ý định, hắn biết rất rõ hậu quả mình làm như vậy sẽ để cho mình rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.  

Ý tưởng thân thiện là một chuyện, nhưng làm cần phải có thực lực, không có thực lực mà làm thế chính là tìm chỗ chết.  

Trong lòng hắn khẽ thở dài, dời ánh mắt đi, hắn không định nhìn tiếp nữa, nhìn nhiều rồi lại tăng thêm phiền não,  mình có thực lực thả tự do cho những yêu thú này không.  

Hắn cũng không hiểu vì sao đột nhiên trong lòng lại nảy sinh lòng đồng tình thương hại đối với yêu thú.  

“Vẫn nên mau chóng rời khỏi đi~” Trong lòng hắn tự nhủ, vừa định nói chuyện với lão Mạnh thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng chiêng.  

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên: “Đến đây nhìn thử đi, Yêu nô thượng đẳng, số lượng không nhiều lắm, đến trước được trước nha~”  

Bình luận

Truyện đang đọc