SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đi vào không lên tầng, ngược lại có thang máy đi xuống tầng ngầm, trên thang máy biểu hiện là tầng ba dưới ngầm.  

Dương Bách Xuyên vẫn không nói gì, trên mặt không chút biểu cảm, điều này làm cho hai người kia rất kinh ngạc, một trong hai người không nhịn được hỏi: “Nhóc con, cậu không sợ hả?”  

“Vì sao tôi phải sợ?” Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười hỏi lại.  

“Ha ha, đúng là vô tri không sợ, được, vì sự dũng cảm của cậu, tôi cho cậu một kiến nghị, lát nữa nhìn thấy anh Lục thì quỳ xuống dập đầu nhận sai. Anh ấy nói cái gì cậu làm cái đó, bị đánh cũng đừng đánh trả, có thể bớt đau khổ một chút, nếu không tên nhóc nhà cậu gặp xui xẻo đó. Dám đi thuê phòng với tiểu thư nhà chúng tôi, lá gan của cậu không nhỏ ~ tiểu thư nhà tôi chính là của anh Lục…”  

“Thằng nhóc cứng đầu, mau câm miệng, nói nhiều vậy làm gì?”  

Còn chưa nói xong đã bị một người khác ngắt lời.  

Người đang nói vừa rồi lập tức ngậm miệng không nói, lúc này thang máy cũng được mở ra, ba người đi ra thang máy, một quán tập thể hình rộng hơn ba trăm mét xuất hiện trước mắt, chính giữa có một đài quyền anh, bên trên có hai người đàn ông to khỏe đang đánh quyền anh.  

Ở một sô pha bên cạnh, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Tô Tiểu Lục đang ngồi vắt chân, trên bàn để một cốc trà nóng còn đang bốc hơi, hình như vừa ngồi xuống không lâu.  

Bốn phía quanh đài quyền anh có tổng hai mươi người, một đám nhìn rất hung thần ác sát, sắc mặt đều không tốt.  

Sau khi hai người đàn ông lực lưỡng mang theo Dương Bách Xuyên đến, đi đến bên cạnh Tô Tiểu Lục nói: “Anh Lục, em dẫn người đến rồi.”  

Lúc này ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, Tô Tiểu Lục vô cùng làm màu, đầu cũng không nâng, cầm cốc trà trong tay uống.  

Đột nhiên một tên cao to đứng sau Tô Tiểu Lục tức giận quát to: “Nhãi ranh, còn không quỳ xuống.”  



Anh Lục rít một hơi dài, lúc này mới nói với Dương Bách Xuyên: “Nhãi ranh, lá gan của mày rất lớn.” 

Đây là câu nói đầu tiên. 

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Qúa khen, từ trước đến này lá gan của tao rất lớn.” 

“Ha ha ha ha ~” Anh Lục cười to. 

“Ha ha ha ~” Dương Bách Xuyên cũng nở nụ cười. 

Tô Tiểu Lục cười vì có lẽ Dương Bách Xuyên là tay mơ chưa tiếp xúc xã hội, vô tri không sợ. 

Còn Dương Bách Xuyên cười vì người tên anh Lục này còn ra vẻ trước mặt anh, không biết đợi lát nữa, ai mới là người cười. Một người bình thường ra vẻ trước mặt một người tu chân như anh, rất nực cười. 

Hai người đều điên cuồng cười. 

Ngay sau đó, Tô Tiểu Lục im lặng nhìn Dương Bách Xuyên: “Bằng vào sự vô tri này của mày, hôm nay anh Lục không làm khó mày, nhìn thấy hai người trên đài quyền anh kia không? Mày chỉ cần lên đó đánh năm phút với hai người bọn họ là được, năm phút sau tao sẽ thả mày đi.” 

Dương Bách Xuyên cười nói: “Anh Lục? Nói thật, đây là lần đầu có người dám xưng anh trước mặt tao, nhưng rốt cuộc ai mới là anh đây? Chờ một lát nữa mày sẽ biết. 

Còn có, đám người được mày nuôi này, ừm, bao gồm cả mày, ở trong mắt tao không khác gì phế vật, đánh với bọn họ không thú vị. Không bằng mày nói cho tao Tô Cẩn hoặc nhà họ Tô ở đảo Hồng Kông có địa vị gì. Bây giờ tao không có hứng thú đánh nhau, nhà họ Tô mới thú vị, mày thấy sao?” 

Bình luận

Truyện đang đọc