SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên dừng lại một chút rồi tiếp tục vui vẻ cười nói: "Năm đó khi ở núi Trường Bạch, tôi nhớ có mấy lão già chết tiệt thuộc tông môn mấy người có ý định giế t chết tôi, nhưng sau đó, ha ha... nhưng cuối cùng bị tôi giết sạch.  

Mọi người nói thử xem? Tại sao tôi lại phải cho người của tông môn từng là kẻ thù nhiều tài nguyên tu luyện hơn chứ? Nói thật, tôi có thể trở về từ Sơn Hải Giới mà vẫn chưa nhổ bỏ tận gốc tông môn của các người là ông đây đã rộng lượng lắm rồi đấy."  

Dương Bách Xuyên nói to câu cuối, ánh mắt anh đằng đằng sát khí, rồi sau đó híp mắt nói: "Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù, mấy người đúng là một lũ sói mắt trắng, ông đây đã cho không các người sách tu luyện và cả tài nguyên tu luyện, cho các đám đệ tử của các người vào trong Động Thiên của Vân Môn tu luyện tăng tu vi, bây giờ thì hay rồi, không chỉ không có cảm ơn mà còn ghi hận nữa chứ.  

Ha ha ha... Được lắm, cũng may ông đây còn chưa cho các người quá nhiều, nếu không thì không biết sẽ thêm bao nhiêu hận thù nữa?  

Advertisement

So sánh Côn Luân với tông môn của mấy người? Sao so sánh được? Nói thật cho các người biết, Chiêm Khánh Nhân của Côn Luân, tiểu hòa thượng Liễu Phàm của Thiếu Lâm, Mai Thi Dĩnh từ Nga Mi, Hồ Tiên Nhi con của Hồ gia ở Đông Bắc đều là bạn bè của tôi, năm đó họ đã kề vai sát cánh chiến đấu trong những trận chiến đẫm máu, cho tông môn của bọn họ nhiều tài nguyên tu luyện hơn vì đó là tình cảm với những người bạn cũ.  

Còn... đám tông môn khốn kiếp các người dựa vào cái gì? Hừ...? Dương Bách Xuyên gầm lên giận dữ.  

Bây giờ Thiếu Lâm, Côn Luân và những tông môn khác mới hiểu được nguyên nhân vì sao Dương Bách Xuyên lại quan tâm đ ến bọn họ như vậy trong suốt những năm qua, lập tức mặt mọi người đều có vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng họ lại rất kiên định, hôm nay nếu những người ngoài kia muốn đánh Vân Môn của Dương Bách Xuyên, bọn họ thề rằng dù phải chết cũng sẽ sát cánh chiến đấu với Vân Môn.  

Advertisement

Bảy tám tông môn bao gồm Miêu Trại và Mật Tông Tự đều tối sầm mặt lại, sau khi nghe những lời Dương Bách Xuyên nói, bọn họ đã trở thành kẻ địch của mọi người rồi.  

Trong lòng ai cũng thầm oán hận Dương Bách Xuyên, nhưng lại tự bỏ qua sự giúp đỡ mà Dương Bách Xuyên đã dành cho họ suốt những năm qua bất chấp hiềm khích trong quá khứ, dù sao cũng là con đường tối tăm không thể quay đầu.  

Sắc mặt trưởng lão Miêu Trại hoàn toàn u ám, cất tiếng cười "ha ha" lạnh lùng nói: "Dương Bách Xuyên đừng nghĩ là bọn ta không biết gì, sau khi cậu trở về từ Sơn Hải Giới đã trở thành một phế nhân mất sạch tu vi, bây giờ còn dám giả vờ ra oai trước mặt bọn ta sao.  

Nói thật cho biết, đã có sứ giả từ Sơn Hải Giới đến đây, hôm nay đã có người rất mạnh để trừng phạt cậu, thức thời thì mau đưa tay chịu trói bọn ta sẽ xin sứ giả của Sơn Hải Giới tha cho cậu, có lẽ sẽ còn giữ được mặt mũi cho cậu, nếu không, hừ hừ..."  

"Đúng vậy, một tiểu bối như cậu thì tu luyện được bao lâu chứ? Sứ giả của Sơn Hải Giới dù thuộc về bất kỳ tông môn nào đi nữa cũng là một tông môn lớn mạnh sẽ được truyền qua ngàn vạn năm, có thế lực siêu cấp, tôi khuyên cậu vẫn nên giơ tay chịu trói đi." Lão lạt ma của Mật Tông Tự phấn khích nói.  

Thiên Cương Sơn tiến lên một bước nói thêm một câu còn vô liêm sỉ hơn, nhìn các võ cổ giả xung quanh nói: "Mọi người, vận số của Dương Bách Xuyên và Vân Môn hôm nay đã tàn rồi, sứ giả từ Sơn Hải Giới đã bao vây Vân Môn rồi, chúng ta có thể bắt Dương Bách Xuyên để lập công, đến lúc đó đương nhiên có thể được sứ giả Sơn Hải Giới ưu ái, sau này tất cả mọi người có thể vào thánh địa Sơn Hải Giới để tu luyện."  

"Đúng vậy, Dương Bách Xuyên và Vân Môn hôm nay nhất định chết."  

Các thủ lĩnh của bảy tám tông môn càng nói càng hưng phấn, giống như đã có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng.  

Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm đứng yên không nhúc nhích, nhìn những người này xúi giục mọi người phấn khích như hút máu gà, lập tức cũng cười ha ha nhìn về phía Côn Luân và các tông môn thế lực khác nói: "Mọi người bây giờ có thể bắt đầu xếp hàng..."  

Nhưng mà Thanh Hư Tử, Thiếu Lâm, Nga Mi và những thế lực lớn khác không làm gì cả, cả những thế lực còn lại cũng không hề di chuyển.  

Sau đó chia làm hai phe, Côn Luân dẫn đầu các tông môn có thế lực chửi mắng bảy tám tông môn bên phe Miêu Trại.  

Dương Bách Xuyên nghe như vậy trong lòng cảm thấy rất thoải mái đấy, nếu nhóm Côn Luân thật sự đứng về phía nhóm Miêu Trại thì lòng anh sẽ cảm thấy rất mất mát.  

Bây giờ ở đỉnh núi phía sau Vân Môn, đám người Vương Tông Nhân, chị em Lục gia, Triệu Nam, Độc Cô Vô Tình đang quan sát tình hình ở quảng trường Vân Môn.  

Vương Tông Nhân cười ha ha phun ra mấy chữ: "Một đám ngu ngục!"  

"Cũng không có gì to tát, ha ha, lát nữa xem nhóc Xuyên biểu diễn." Lý Đại Nghị cười nói.  

Chỉ có những nhân vật thật sự quan trọng của Vân Môn mới biết được hôm nay Dương Bách Xuyên có kế hoạch gì.  

Giờ phút này Dương Bách Xuyên nhìn võ cổ giả chia làm hai phe chửi rủa qua lại, cuối cùng cũng ngừng cười ho khan một tiếng.  

Anh đứng ở giữa hai bên, sau tiếng ho này cả hai bên đều dừng lại.  

Rồi sau đó Dương Bách Xuyên nheo mắt lại cười lạnh nhìn đám phe phái Miêu Trại, nói: "Tôi quên mất là kêu mấy người tới quảng trường là để xem diễn, hiện tại trò hay mở màn rồi, trừng lớn cặp mắt chó của mấy người để coi đi, ông đây cho cho mấy người xem thử, sứ giả trong mắt mấy người chỉ là con sâu cái kiến trong mắt ông đây mà thôi."  

Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên lập tức bay vút lên trời, trong nháy mắt thân thể đã ở trên độ cao mấy chục mét, rồi sau đó anh nhẹ giọng phun ra bốn chữ: "Nguyên thần xuất khiếu, mau lăn ra cho ông đây."  

Một đám võ cổ giả trên quảng trường tức khắc trợn mắt ngoác mồm, chỉ thấy trên không trung, kim quang trên người Dương Bách Xuyên càng lúc càng lớn, ngay sau đó sau lưng anh đột nhiên xuất hiện hai bóng ma một đen một trắng, cao khoảng chín trượng.  

Tiếp theo lại thấy Dương Bách Xuyên giơ tay tay về phía khoảng không trước mặt, rồi hai bóng ma sau lưng anh lập tức bay vụt ra ngoài.  

Ngay sau đó bên trong Vân Môn vang lên từng tiếng la hét kinh hoàng thảm thiết.  

"A a a..."   

Bình luận

Truyện đang đọc