SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Theo lời nói của người trung niên tự xưng là Ninh Vô Tận này, Dương Bách Xuyên nghe ra người này rất có khả năng là người chèo chống Kình Thiên Môn.  

Bởi vì chỉ có chủ của một tông môn mới dám nói ra lời nói uy lực như thế.  

Điểm này là nhận thức chung ở bất kỳ tông môn nào.  

Bất kệ là trưởng lão hay là môn đồ đệ tử, bất kể là tu vi cao hay thấp đều phải lấy môn chủ của mỗi môn phái mỗi tông môn làm trụ cột.  

Advertisement

Cũng chỉ có người chủ đứng đầu của một môn phái mới dám nói ra lời nói có uy lực của cả một môn phái như vậy.  

Cho nên Dương Bách Xuyên cho rằng người này chính là môn chủ của Kình Thiên Môn, cộng thêm tu vi của đối phương cũng là cảnh giới Xuất Khiếu, điều này đã rất rõ ràng rồi.  

Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Vô Tận nói: “Ngươi là môn chủ Kình Thiên Môn?”  

Advertisement

“Đúng là bổn tọa, tiểu bối thật to gan, mấy trăm năm qua người chính là người đầu tiên dám vô duyên vô cớ giết người của Kình Thiên Môn, nói, ai phái ngươi đến, ngươi là đệ tử của ai?” Sắc mặt Ninh Vô Tận lạnh lùng nói chuyện, thật ra ông ta cũng không rõ tình hình thế nào.  

Tu vi vẫn luôn trong bình cảnh kỳ đỉnh phong của Xuất Khiếu sơ kỳ, Ninh vô Tận muốn tiến thêm một bước nữa, muốn đột phá tu vi chỉ có thể bế quan quanh năm, hôm nay đang lúc bế quan thì bị mấy trưởng lão kêu gào ép buộc phải xuất quan.  

Vừa xuất quan thì thấy mấy trưởng lão người bị trọng thương, bốn gã Nguyên Anh hậu kỳ lại bị người khác phá hủy thân thể, Ninh Vô Tận chấn động không thôi, chỉ nghe vài người nói có kẻ thù ở bên ngoài đã chém giết tới tận cửa và đang giao chiến với đại trưởng lão. Lúc ông ta thả linh thức đi thăm dò thử thì thấy được cảnh tượng Dương Bách Xuyên đang giết Từ Cơ Vũ, Ninh Vô Tận sao có thể không tức giận chứ?  

Nhưng khi giao thủ với đối phương, Ninh Vô Tận liền biết, người thanh niên tóc trắng đầy đầu này không dễ chung đụng.  

Rõ ràng cũng giống như ông ta, cùng là cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ nhưng Nguyên Thần của đối phương lại mạnh hơn ông ta rất nhiều lần. Sau một kích giao chiến, Ninh Vô Tận cũng bình tĩnh lại, đầu tiên ông ta nghĩ tới đối phương có phải là người của thế lực lớn nào đó không, hoặc là sau lưng có một vị cao nhân ẩn thế nào đó chưa ra mặt?  

Tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, ngộ nhỡ sau lưng hắn có người nào đó chống lưng thì nên làm thế nào cho phải đây?  

Cảnh giới Xuất Khiếu đấy, Ninh Vô Tận ông ta tu luyện suốt bốn trăm năm mới đạt tới cảnh giới đó, cả Kình Thiên Môn ngoại trừ môn chủ như ông ta tới cảnh giới Xuất Khiếu thì chỉ còn lại vị Định Hải Thần Châm kia.  

Đối mặt với kẻ địch mạnh như thế, Ninh Vô Tận không thể không tiếp cận, vốn định bắt kẻ thù lại rồi đi thẩm vấn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vô duyên vô cớ bị người ta tấn công, còn chém chết trưởng lão Kình Thiên Môn.  

Bây giờ xem ra, trong thời gian ngắn muốn làm chuyện này đúng là không dễ, Ninh Vô Tận không nắm chắc, cho nên chỉ đành phải tìm hiểu ngọn nguồn trước, đồng thời truyền âm bảo ba vị trưởng lão trọng thương tới để hỏi chuyện gì đã xảy ra. Sau khi truyền âm căn dặn mời Thái Thượng trưởng lão đến, bất kể người thanh niên hôm nay là đệ tử của ai, hay là môn nhân của thế lực nào, Ninh Vô Tận đều phải giữ lại, nếu không sau này Kình Thiên Môn sẽ không còn chỗ đứng ở châu Bắc Sơn nữa.  

Bị người ta chém giết bốn vị Trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ, làm trọng thương ba gã Nguyên Anh đại viên mãn, gi ết chết Đại trưởng lão Kình Thiên Môn, tấn công sơn môn, hành động coi trời bằng vung như vậy ở trong mắt Ninh Vô Tận xem như đã làm lung lay căn cơ của Kình Thiên Môn, nếu như không bắt được thanh niên tóc bạc này thì ngày sau Kình Thiên Môn sẽ trở thành trò cười ở châu Bắc Sơn và cả Sơn Hải Giới.  

Dưới bí thuật truyền âm, cuối cùng thì Ninh Vô Tận cũng đã biết được đại khái.  

Lúc này mới biết được hóa ra Dương Bách Xuyên chính là tên đầu sỏ gây náo loạn ở thành Yêu Quang năm đó, gi ết chết Từ Cơ Vân cũng chính là đệ đệ của Đại trưởng lão Từ Cơ Vũ, lần này khiến cho lòng Ninh Vô Tận không khỏi lo lắng.  

Không bởi vì chuyện gì khác, chuyện của thành Yêu Quang năm đó có thể nói là làm chấn động toàn bộ Sơn Hải Giới, nhưng điều mà người ngoài không biết đó là sứ giả biên giới của Sơn Hải Giới là Hóa Thê Lương đã từng tự mình đi thăm hỏi ba đại tông môn, Kình Thiên Môn, Linh Sơn Cốc, Âm Dương Tông.  

Ninh Vô Tận ông ta là môn chủ của Kình Thiên Môn, tự mình tiếp đãi Hóa Thê Lương, Hóa Thê Lương kia thế mà lại nghiêm khắc hạ lệnh, không được gây phiền phức cho Dương Bách Xuyên, hơn nữa từ sau chuyện của thành Yêu Quang, Dương Bách Xuyên cũng biến mất.  

Bây giờ thật không ngờ tới tên tiểu tử này lại đánh tới cửa?  

Nhưng điều mà Ninh Vô Tận lo lắng chính là người đứng sau Dương Bách Xuyên - Hóa Thê Lương.  

Chuyện sáu bảy năm trước ở thành Yêu Quang, toàn bộ Sơn Hải Giới đã gắn Dương Bách Xuyên và Hóa Thê Lương lại với nhau.  

Tuy rằng năm đó Hóa Thê Lương không nhắc tới bản thân có quan hệ gì với Dương Bách Xuyên, gần như chỉ nghiêm khắc nói không được tìm Dương Bách Xuyên gây phiền phức nhưng cả Sơn Hải Giới đều cho rằng Dương Bách Xuyên chính là truyền nhân của Hóa Thê Lương.  

Người bình thường không biết nhưng Ninh Vô Tận là môn chủ Kình Thiên Môn nên biết được một số bí mật.  

Hóa Thê Lương có tu vi Thông Huyền, từ trước đến giờ chưa từng nhúng tay vào chuyện của Sơn Hải Giới, chuyện của Dương Bách Xuyên chính là chuyện đầu tiên.  

Chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây?  

Sau lưng Dương Bách Xuyên là Hóa Thê Lương, mà Hóa Thê Lương là người có thể phụ trách quyền thông hành đến các thế giới khác bên ngoài Sơn Hải Giới.  

Những tu sĩ cấp thấp bình thường không biết nhưng tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu và chủ của một môn phái như ông ta thì biết chuyện đó, Sơn Hải Giới chỉ là một phương trong ngàn thế giới nhỏ, trong giới tu chân rộng lớn vô biên, Sơn Hải Giới không tính là gì cả.  

Bên ngoài Sơn Hải Giới vẫn còn Tu Chân Giới mênh mông rộng lớn biết bao, đâu mới là thế giới mà mỗi người tu chân đều khao khát hướng về, mà muốn đi khỏi Sơn Hải Giới thì Thiên Trảm là một ngưỡng cửa không thể vượt qua. 

Bình luận

Truyện đang đọc