SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Cô vừa khóc lên, tâm trạng lập tức mất khống chế khiến cho bệnh bẩm sinh tái phát. Từ nhỏ bởi vì nguyên nhân thân thể mà khi ba còn sống, cô đã được đưa tới núi Nga Mi chữa bệnh, trời sinh cô đã có bệnh trong người, hiện tại tâm trạng kích động quá mức khiến bệnh cũ tái phát, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Dương Bách Xuyên vốn đang nhắm mắt chờ cái tát của Mai Thi Dĩnh giáng xuống nhưng lại đợi được tiếng khóc nghẹn ngào của cô, vừa mở mắt là thấy đối phương ngất xỉu, té ngã vào lòng anh.

Dương Bách Xuyên vội vàng giơ tay ra đỡ, suýt nữa đã bị phỏng, bởi vì hiện tại cả người Mai Thi Dĩnh nóng bừng như than đá trong lò nung.

Anh vận chuyển chân khí kiểm tra cho đối phương, sắc mặt lập tức thay đổi.

Một quyền chân khí của Dương Bách Xuyên lan truyền trong cơ thể Mai Thi Dĩnh, làm anh phát hiện thân thể Mai Thi Dĩnh có vấn đề lớn.  

Trong đầu cũng nhớ tới, lúc ấy Bê Đê nói với anh, em gái của chị Mai cũng chính là Mai Thi Dĩnh, bởi vì từ nhỏ đã có bệnh, vì trị bệnh mới được đưa đến một nơi nào đó ở Ba Thục xuất gia.  

Bây giờ kiểm tra được tình huống trong cơ thể Mai Thi Dĩnh, thật đúng là có vấn đề.  

Trong cơ thể cô có lửa ~  

Khắp nơi trong cơ thể giống như là tìm lửa, nói chính xác là trong kinh mạch tồn tại năng lượng cường đại có thể so với chân hỏa, không đúng, đây là một loại năng lượng hệ Hoả còn hung hãn hơn chân hỏa.  

Dương Bách Xuyên cũng không rõ đó là cái gì.  

Ban đầu anh muốn dùng chân khí của mình đi giúp Mai Thi Dĩnh ức chế tình huống như vậy, nhưng bây giờ lại phản tác dụng, làm cho năng lượng trong cơ thể cô càng thêm cường đại.  

Anh vội vàng dừng lại, đưa Mai Thi Dĩnh đã hôn mê lên ghế.  

Sau đó Dương Bách Xuyên chỉ có thể xin sư phụ Vân Thiên Tà giúp đỡ, xem trong cơ thể Mai Thi Dĩnh rốt cuộc là tình huống gì?  

Nếu đã biết Mai Thi Dĩnh là em gái của chị Mai, như vậy bất luận thế nào cũng phải giúp đỡ Mai Thi Dĩnh, chỉ coi như là một sự bù đắp.  

Anh hét to ở trong đầu: “Lão già, đi ra xem thử xem, tình huống của Mai Thi Dĩnh rốt cuộc là như thế nào?”  

“Thằng nhóc con không thể để cho vi sư nghỉ ngơi thật tốt sao, suốt ngày hành hạ...” Nói đến đây Vân Thiên Tà khẽ dừng lại: “Ôi~ Cô bé này đây là...?”  

“Cái gì vậy?” Dương Bách Xuyên có chút sốt ruột.  

“Con khỉ, gấp cái gì, vi sư vẫn phải xem thử tình huống mới có thể xác định được.” Vân Thiên Tà bất mãn nói.  

“Được rồi, người nhìn kỹ đi, con không quấy rầy lão già ngài~” Dương Bách Xuyên không dám nói chuyện.  

Nửa ngày sau, giọng nói của Vân Thiên Tà như chợt nhớ ra: “Nếu vi sư không nhìn lầm thì cô bé này chính là huyết mạch của Thần Phượng, trong huyết mạch Thần Phượng có sức mạnh hỏa diễm, hơn nữa còn tỉnh thức rất sớm.  

Nếu nói theo thế giới của giới võ cổ các con thì cô gái là người tu luyện song hệ, là võ cổ giả cũng là thiên tỉnh giả, bẩm sinh đã dùng được Lửa Thần Phượng, đáng tiếc là, huyết mạch Thần Phượng trong cơ thể cô bé thức tỉnh quá sớm, gây nên hậu quả là cô bé không thể nào chịu đựng được sức mạnh thần hoả cấp bậc này.  

Nếu như huyết mạch Thần Phượng trong cơ thể cô bé thức tỉnh sau khi trưởng thành, trước khi trưởng thành tu luyện võ đạo, củng cố rộng mở kinh mạch trong cơ thể, đợi đến khi huyết mạch Thần Phượng thức tỉnh, cô bé sẽ có thể tuỳ theo ý mình sử dụng Lửa Thần Phượng, nhưng mà huyết mạch Thần Phượng của cô bé thức tỉnh ở tuổi còn nhỏ, vậy thì cho dù sau này cô bé tu luyện võ đạo, có thể áp chế sức mạnh trong cơ thể, nhưng cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.  

Có thể sống đến bây giờ là nhờ có ý chí kiên cường của cô bé, nhưng xấu là xấu ở chỗ công phu tu luyện của cô bé lại là thuộc tính băng, nghĩ đến trưởng bối của cô bé này là muốn dùng công pháp thuộc tính băng để cân bằng sức mạnh Lửa Thần Phượng trong cơ thể cô bé, như vậy lúc cô bé còn nhỏ còn có chút tác dụng.  

Bình luận

Truyện đang đọc