SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong nháy mắt, hai người đã va chạm nhau, Thâu Thiên Thủ mà Dương Bách Xuyên sử dụng lần cuối này chính là công kích cận chiến mạnh nhất của thần thông Thủ Cốt.  

Sau khi hai người tách ra, máu chảy từ khóe miệng, nhưng trên khuôn mặt hắn lại mang theo ý cười, vầng sáng màu trắng sữa quanh người Lâu Mãn vẫn nồng đậm như cũ, nhưng thay vào đó gương mặt hắn lại tràn đầy vẻ khiếp sợ, Lâu Mãn tự lẩm bẩm: “Sao có thể? Tại sao ngươi lại chống được uy lực của Tiên Phù?”

Dương Bách Xuyên cười lạnh: “Ta đã nói rồi, trong mắt của ta ngươi chỉ là một thứ rác rưởi, sức mạnh Tiên Phù quả thật cường đại, nhưng cũng chỉ là Tiên Phù, ngươi không phải tiên nhân, huống hồ mỗi một lần sử dụng Tiên Phù thì sức mạnh sẽ bị giảm đi, không phải là vô tận.  

Hơn nữa, dù sao thì đây cũng không phải sức mạnh của bản thân ngươi, cơ thể tăng thêm lực lượng cường đại, lẽ nào ngươi không phải trả giá sao? Hiện tại, đến lượt tiểu gia đây tiễn ngươi lên đường rồi.”  

Dứt lời, trong tay Dương Bách Xuyên lóe lên tia sắc lạnh, kiếm Đồ Long xuất hiện.  

Từ khi bắt đầu tới giờ hắn đều sử dụng thần thông Thủ Cốt để đánh cận chiến với Lâu Mãn, mà không sử dụng tới kiếm Đồ Long.  

Advertisement

Hoặc là nói, từ khi ra ngoài sau bế quan trăm năm  đã tu luyện đại thành,  một hóa hai, hai hóa thành bốn, tu luyện tới bước thành thục nhưng hắn vẫn chưa chính thức thi triển qua, thử xem uy lực như thế nào.  

Hôm nay đối mặt với Lâu Mãn, vừa vặn có cơ hội thử nghiệm kiếm kỹ tu luyện đại thành.  

Đương nhiên, thần thông Thủ Cốt của hắn vẫn còn một chiêu nghịch thiên, Dương Bách Xuyên tin nhiêu đó thôi cũng đủ để diệt Lâu Mãn, có điều Dương Bách Xuyên cảm thấy cũng không cần thiết.  

Thứ nhất là giữ lại cho bản thân một con bài chưa lật, thứ hai bởi vì chiêu cuối cùng của thần thông Thủ Cốt chính là ba chiêu dung hợp lại, cũng là thành quả hắn ngộ ra khi bế quan trăm năm, sau khi thực chiến thì chân khí trong cơ thể nhất định sẽ bị rút sạch, không thể dễ dàng sử dụng.  

Dung hợp ba chiêu của thần thông Thủ Cốt thật ra là kích thích ba đường vân trên xương tay, sau đó nhanh chóng chồng ba chiêu thần thông lại để thi triển, chiêu này của hắn có thể bộc phát ra sức mạnh hồng hoang, không hề thua kém hơn Tiên Phù gì đó.  

Chỉ là Dương Bách Xuyên chắc chắn không cần dùng tới để đối phó với Lâu Mãn.  

Sử dụng kiếm kỹ vừa vặn khai kiếm sau khi tu luyện đạt được thành quả.  

...  

Giờ khắc này, khi Lâu Mãn nghe được giọng điệu đầy khinh thường của Dương Bách Xuyên, trong lòng hắn đầy hoảng sợ, trên trán toát cả mồ hôi lạnh, bởi vì lời mà Dương Bách Xuyên nói hoàn toàn chính xác.  

Đúng thật là sư phụ đã ban cho hắn sức mạnh Tiên Phù cường đại, nhưng không phải là vô tận, chỉ cần hắn có Tiên Phù trên người là có thể hoàn toàn bộc phát ra sức mạnh của Tiên Phù, hơn nữa loại sức mạnh này càng dùng thì sẽ càng yếu.  

Hiện tại hắn đã va chạm với Dương Bách Xuyên không dưới bốn lần, cộng thêm lúc trước ra tay đối phó với yêu tộc Nai Sừng Tấm là năm lần, Tiên Phù trên người hắn chỉ có thể sử dụng được chín lần, vừa mới bắt đầu bí cảnh Thao Thiết đã dùng hết năm cơ hội, phía sau còn phải đối mặt với đám Yêu tu và Yêu quái, làm thế nào bây giờ?  

Điều khiến Lâu Mãn kinh hãi chính là tên Dương Bách Xuyên này quá biến thái, sức mạnh Tiên Phù trên người hắn ta, đừng nói là tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ, cho dù là cường giả có tu vi hậu kỳ thì cũng sẽ bị bốn đòn công kích của Tiên Phù đánh thành mảnh vụn.  

Nhưng mà hắn ta không ngờ tới, Dương Bách Xuyên lại chỉ bị đánh đến chảy máu khóe miệng mà thôi.  

Tên quái vật biến thái như vậy, Lâu Mãn thân là thiên tài của Thần Binh Sơn, hiểu biết rộng rãi, nhưng Dương Bách Xuyên chắc chắn là quái thai đầu tiên mà hắn nhìn thấy,  

Hiện tại, trong đầu hắn chỉ có một cách, tu vi của Dương Bách Xuyên nhìn qua thì có vẻ như là Phân Thần cảnh sơ kỳ, thế nhưng sức mạnh thực sự của hắn ta đã vượt qua cả Phân Thần hậu kỳ, bởi vì hắn có thể chống đỡ được bốn đòn công kích của Tiên Phù, đây là điều mà một tu chân giả Phân Thần trung kỳ không làm được.  

Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, thực lực thật sự của Dương Bách Xuyên chắc chắn đã đạt tới Phân Thần cảnh hậu kỳ, sức mạnh Tiên Phù của hắn ta cũng chỉ có thể đối phó được với Phân Thần hậu kỳ, về phần tu sĩ hậu kỳ, sư phụ trưởng lão đã nói với hắn, một khi gặp phải thì chạy càng xa càng tốt.  

Lúc này, trong lòng Lâu Mãn tràn ngập sợ hãi.  

Nhìn thấy trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện một thanh cổ kiếm sắc lẹm, hắn xoay người chạy không chút nghĩ ngợi, hắn biết bản thân không phải đối thủ của Dương Bách Xuyên, thực lực của tên biến thái này chắc chắn là Phân Thần hậu kỳ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người chết sẽ là Lâu Mãn hắn.  

Đồng thời, Lâu Mãn cũng thầm rủa Quan Thiên Ngạo một trăm lần, tên khốn kiếp Quan Thiên Ngạo nói cho hắn biết, hắn ta đã để lại trên người Dương Bách Xuyên một ấn ký, vì thế bảo hắn đến giết Dương Bách Xuyên, ai mà ngờ Dương Bách Xuyên lại biến thái như vậy?  

Nếu không phải Quan Thiên Ngạo đã đáp ứng với hắn, lần này tới bí cảnh Thao Thiết, hắn ở Bổ Thiên Cung nơi nào đó trong bí cảnh đã có manh mối, cũng biết thông tin của hai mảnh Thiên Trảm, nếu hắn ta chia cho hắn một mảnh, thì Lâu Mãn đâu cần phải đến gần rồi nghe lời Quan Thiên Ngạo như vậy? 

Bình luận

Truyện đang đọc