SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Thân xác khổng lồ không ai sánh bằng kia trong nháy mắt đã chui vào trong tâm thức của Dương Bách Xuyên.  

“Toi rồi.”  

Toàn thân Dương Bách Xuyên đang run rẩy, trong lòng thốt lên một câu toi rồi.  

Anh biết hậu quả khi Rồng xanh lao vào tâm thức của mình.  

Chỉ có một con đường chết.  

Hiện tại anh mới chỉ là kẻ tu chân của Trúc Cơ kỳ, còn chưa đạt tới Kim Đan kỳ, nói trắng ra là vẫn còn ở trạng thái linh hồn, nếu như luyện thành Kim Đan, thì linh hồn sẽ có cơ hội sống sót, sau đó vào trong Kim Đan thụ thai linh hồn, đến lúc đó cũng có thể miễn cưỡng gọi là thần hồn.  

Trạng thái lúc này chính là linh hồn, linh hồn sống trong tâm thức, ngay ở khu trung tâm, không còn nghi ngờ gì nữa, Rồng xanh lao vào tâm thức chính là để hủy diệt linh hồn.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy bộ não bỗng chốc có cảm giác như sắp nổ tung vậy, ý thức cũng trở nên mơ hồ hơn nhiều.  

Trong lòng vô cùng không cam tâm.  

Mình phải chết rồi sao?  

Đó là tiếng lòng tuyệt vọng của anh.  

Tuy nhiên mọi chuyện thường hay được xoay chuyển tình thế.  

Một tiếng hừ vang lên: “Hừ!”  

Bình Càn Khôn trên cánh tay trái của anh trở nên cực kỳ nóng, ngay sau đó Dương Bách Xuyên liền cảm nhận được một loạt tiếng hét thê thảm của Rồng xanh: “Éc, éc, éc!”  

“Chỉ là một linh hồn còn sót lại không có ý thức thôi, gây rối gì chứ?”  

Giọng nói này đúng thật là của sư phụ Vân Thiên Tà.  

Ngay khi sư phụ dứt lời, ý thức của Dương Bách Xuyên cũng đã minh mẫn trở lại, cảm thấy bầu không khí ngột ngạt trong đầu cũng đã biến mất đi.  

Anh bất ngờ kêu to: “Sư phụ!” Ngày hôm đó khi Trúc Cơ, sư phụ nói rằng ông muốn chìm vào giấc ngủ say, Dương Bách Xuyên tưởng rằng thực sự ngủ say đến nỗi không tỉnh dậy được.  

Không ngờ là vào thời điểm quan trọng nhất, ông lão cũng đã tỉnh dậy và xuất hiện, điều này khiến cho Dương Bách Xuyên cảm thấy ông lão chết tiệt đang lừa mình, vốn dĩ không hề có ngủ say gì cả.  

“Thằng nhóc chết tiệt, không phải đã từng nói với con là phải kiềm mình chút sao, sao lại xông vào nơi thần bí như vậy thế hả?” Vân Thiên Tà nói với giọng trách mắng.  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên lại nghe ra được là tâm trạng của ông lão có vẻ khá tốt.  

“Con là vì muốn đi tìm Hạ Lộ, ai mà biết nơi này lại có Rồng xanh sinh sống cơ chứ? Mà này, sư phụ chết tiệt, chả phải người nói trong lúc người ngủ say, cho dù con có gọi ngươi, thì người cũng sẽ không tỉnh lại sao? Có phải là người vẫn đang gạt con không?”  

Dương Bách Xuyên ăn nói không hề khách sáo với sư phụ.  

“Sao hả? Thằng ranh con này còn trách móc ta đó à?” Vân Thiên Tà hét lên.  

“Ăn nói dư thừa, người không biết vừa rồi khi Rồng xanh lao vào tâm thức của con, cảm giác của con như thế nào đâu, nếu biết sớm người lừa gạt con, thì hà tất con phải lo lắng hoảng sợ vậy chứ?” Dương Bách Xuyên thầm oán trách trong bụng, ông lão chết tiệt này, nếu mà sớm biết được ông có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, thì tôi đây đâu phải sợ hãi đến thế kia, suýt chút nữa đã tè ra quần rồi.  

“Nhảm nhí, nếu ta mà nói với con là cái mạng nhỏ của con sẽ không thể mất đâu, thế thì sau này thằng nhóc như con lại hình thành tính ỷ lại, con đường tu chân cũng sẽ theo đó mà chấm dứt, hiểu chưa?” Vân Thiên Tà nổi giận quát.  

Dương Bách Xuyên cũng biết là Sư phụ nói đúng, nhưng mà cứ phải cãi lại, vì vừa rồi anh thực sự bị dọa đến phát khiếp.  

Một lúc sau, anh hỏi: “Con Rồng xanh đâu rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc