SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Bần đạo đã nói rồi, trước khi bí địa mở ra, ai cũng không được đánh nhau trong Sơn Cốc, nếu không chính là đang gây khó dễ cho lão đạo.” Lăng Hư Tử thản nhiên nói.  

Trong nháy mắt, trong lòng Dương Bách Xuyên cực kỳ chấn động, vừa rồi anh cảm nhận được trên người Lăng Hư Tử có một cỗ uy áp giống như một ngọn núi khổng lồ đè lên, một người hiểu rõ điển tịch tu chân như anh, đương nhiên biết đây là sức mạnh của trời đất.  

Nói cách khác, Lăng Hư Tử rất có lĩnh ngộ với đất trời, khi chiến đấu có thể mượn sức mạnh từ trời đất, mặc dù rất ít nhưng đã rất giỏi rồi.  

Trong cỗ thiên uy này, lần đầu tiên từ tận đáy lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy ớn lạnh.  

Miêu Mậu Thiên bên kia cũng tức giận, nhìn Lăng Hư Tử chen ngang giữa đường, Miêu Mậu Thiên nói tầm: “Lăng Hư lão đạo đã đạt tới cảnh giới cảm ngộ đất trời, xem ra hôm nay chỉ đành bỏ qua cho thằng ranh này.”  

Có điều Miêu Mậu Thiên vẫn để ý tới thể diện, lão ta hừ lạnh nói với Lăng Hư Tử: “Lăng Hư lão đạo, ông muốn độc chiếm sao?”  

“Miêu Mậu Thiên đừng ức hiếp tiểu bối, bần đạo đã nói rồi, không được chém giết trong mấy ngày ngày.” Nói xong, Lăng Hư Tử còn híp mắt mang theo ý cảnh cáo.  

“Khụ khụ ~ Các vị đừng làm mất hòa khí, bí cảnh sắp mở rồi, mọi người cần đồng tâm hiệp lực mới đúng, Lăng Hư đạo trưởng, Miêu thánh thủ, còn có Dương tiểu hữu, cho bà lão này chút mặt mũi có được không.”  

Lúc này đứng ra nói chuyện chính là một bà lão đến từ phái Nga Mi, bà nói chuyện với vẻ mặt ôn hòa, mặt mũi hiền từ, khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.  

“Diệu  m sư thái có lễ rồi ~” Lăng Hư Tử gật đầu với bà lão phái Nga Mi hoặc là nói Diệu  m sư thái, dường như hai người quen biết nhau.  

Ngay sau đó Miêu thánh chủ cũng lên tiếng: “Hôm nay nể mặt Diệu  m sư thái, không tính toán với Lăng Hư lão đạo, có điều lão phu phải biết, bên trong lều của thằng nhóc này có thứ gì? Nếu như thật sự là bảo dược, có phải là nên đưa cho thầy thuốc như lão phu không.”  

Diệu  m sư thái mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn về phía Dương Bách Xuyên nói: “Dương tiểu hữu, mặc dù đây là lần đầu bà lão này gặp cậu, nhưng nghe danh cậu đã lâu, chuyện xảy ra hôm nay, mọi người chớ làm tổn thương hòa khí, thế nào? Chi bằng cứ cho Miêu thánh chủ xem bên trong lều của cậu là thứ gì?”  

Dương Bách Xuyên nhìn ra Diệu  m sư thái của phái Nga Mi rất có nhân duyên, hơn nữa bà nói chuyện với anh cũng rất ôn hòa, bà và Lăng Hư đứng ra ngăn cản nhưng thực ra là đang giúp anh, dù sao thì nhìn vẻ bên ngoài, Miêu Mậu Thiên và đám Mộ Đạo Nhiên người đông thế lớn, nếu thật sự đánh nhau thì chỉ có anh chịu thiệt.  

Vì thế, thể diện này đương nhiên phải cho Diệu  m sư thái rồi.  

Huống hồ, anh cũng thấy Mai Thi Dĩnh đang đứng cạnh Diệu  m sư thái.  

Dương Bách Xuyên nói: “Vậy thì nghe theo lời Diệu  âm sư thái vậy.”  

“Như vậy là tốt, Dương tiểu hữu rất biết lo cho đại cuộc.” Diệu  m sư thái khen ngợi Dương Bách Xuyên một câu.  

Dương Bách Xuyên híp mắt, anh lấy ra một lọ đan dược, đổ ra một viên đan dược màu xanh lá cây rồi nói: “Có người vô liêm sỉ nói trong lều của tôi xuất hiện bảo dược? Lại còn thiên tài địa bảo, đúng là không biết xấu hổ, muốn làm của riêng, đúng là nực cười.  

Đáng tiếc làm mấy người không biết liêm sỉ thất vọng rồi, vừa rồi là tôi luyện đan trong lều, đích thị là mùi đan dược tản ra bên ngoài, cũng là đan dược tôi luyện chế cho Thần Đồ Thạch, con trai của Thân Đồ Thành Cương đạo hữu để đả thông kinh mạch, không có loại bảo dược nào ở đây cả.”  

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên đổ ra một viên đan Kinh Mạch, ngay lập tức, mùi thuốc vừa rồi trở nên nồng đậm hơn và bắt đầu tỏa ra hương thơm từ tay của Dương Bách Xuyên. 

Bình luận

Truyện đang đọc