SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong sân bắt đầu ồn ào, tất cả mọi người đều kinh ngạc tới ngây người.  

Không ngờ Dương Bách Xuyên thật sự là luyện dược sư, hơn nữa còn có thể luyện chế ra đan dược cao cấp như vậy.  

Lần này quả thực đã làm mới thế giới quan của mọi người đang có mặt ở đây, đan dược, thân là võ cổ giả Tiên Thiên có cái gì mà chưa từng gặp qua, nhưng  đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một loại đan dược trong suốt như pha lê, hơn nữa còn mùi thơm còn tỏa ra tràn ngập khắp Sơn Cốc.  

Từ khi nào mà giới võ cổ lại xuất hiện một nhân vật luyện dược như vậy?  

Lăng Hư Tử và Diệu  m sư thái không kìm nổi mà bước tới trước mặt Dương Bách Xuyên, gương mặt hai người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.  

Ngay sau đó một bóng người lóe lên, chính là lão tăng hòa thượng cũng đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, ánh mắt dán chặt vào đan dược trong tay anh.  

Trong sân có mấy lão quái vật hiểu biết sâu rộng, bọn họ liếc nhau một cái, nhìn từ mắt của đối phương đều là vẻ không thể tin nổi.  

Bọn họ đều rõ ràng, trong tay của Dương Bách Xuyên tuyệt đối không phải đan được lưu truyền của giới võ cổ. Bọn họ biết loại đan dược này, chỉ Sơn Hải Giới mới có.  

Trong điển tịch của những tông môn đều có ghi chép, đan dược mà tu chân giả luyện chế ra mới là đan dược chân chính, những đan dược lưu truyền ở giới võ cổ thật ra chỉ là mô phỏng theo phương thức luyện đan ở Tu Chân Giới để luyện chế.  

Cho dù là bề ngoài hay là công hiệu đều kém rất xa đan dược do người ở Sơn Hải Giới luyện chế.  

Viên đan được đang ở trong tay Dương Bách Xuyên lúc này mới chân chính là tu chân chi đan.  

Mà nhìn màu sắc của đan dược quả nhiên là vừa mới luyện chế ra, điểm này bọn họ vẫn có thể hiểu được.  

Mấy người vây quanh Dương Bách Xuyên đều trợn to mắt.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy biểu cảm của mấy người bọn họ, anh cũng biết hôm nay lấy ra đan dược có chút kinh động, nhưng anh càng hiểu rõ nếu như không lấy ra, anh sẽ bị những người này nghi ngờ mình đoạt được thiên tài địa bảo gì đó, lúc đó thì càng hỏng hơn. Vì vậy dứt khoát lấy ra đan Kinh Mạch cho bọn họ xem.  

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của một số lão già, Dương Bách Xuyên nhếch mép cười, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt của Miêu Mậu Thiên, anh cười lạnh nói: “Lão già, đây là đan dược tôi tự tay luyện chế, ông sẽ không nói là bảo dược, sau đó cho rằng nên thuộc về ông đấy chứ?”  

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên chợt đỏ bừng, lão ta rất muốn tát chết Dương Bách Xuyên, nhưng lão kiêng kị Lăng Hư Tử và Diệu  m, còn có lão hòa thượng của Thiếu Lâm Tự, ba người này không phải dễ chọc, vì thế nên mới không dám động thủ.  

Dương Bách Xuyên lấy ra đan dược không khác gì vả vào mặt lão ta, nhưng nếu không nói gì, lão ta sẽ cảm thấy rất mất mặt, lão liếc mắt nhìn qua Thân Đồ Thạch, lúc trước cha con Thân Đồ tới tìm lão trị liệu kinh mạch, lão thật sự đã bó tay. Nhưng không muốn đánh mất cái danh thánh thủ, vì vậy sau khi nhận hậu lễ của Thân Đồ Thành Cương, lão đã đuổi cha con Thân Đồ ra khỏi Miêu Trại, nói là không muốn chữa trị.  

Nếu như Dương Bách Xuyên đã muốn trị liệu kinh mạch cho Thân Đồ Thạch, vậy thì bắt đầu từ chỗ này đi, lão biết rõ tình huống kinh mạch của Thân Đồ Thạch là như thế nào, hiểu đơn giản chính là hỏng bét rồi.  

Đảo mắt một vòng, lão nhìn Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Nhóc con chớ đắc ý, đừng tưởng biết luyện đan là không coi ai ra gì, biết luyện đan không có nghĩa là y thuật cao siêu, có bản lĩnh chữa khỏi kinh mạch cho Thân Đồ Thạch thì hôm nay lão phu sẽ không tính sổ với cậu.”  

“Hahaha ~” Dương Bách Xuyên cười lớn, anh thuận theo Miêu Mậu Thiên nói: “Lão già không biết xấu hổ, cho rằng tiểu gia đây không biết ông đang nghĩ gì sao, nghĩ mình y thuật cao siêu nên muốn lên mặt gây khó dễ cho tôi sao?  

Bình luận

Truyện đang đọc