SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Rõ ràng là Dương Bách Xuyên đang lĩnh ngộ bia đá, năm người họ cũng không trở về mà ngồi xung quanh hộ pháp cho Dương Bách Xuyên, chờ anh tỉnh lại.  

Không ngờ mọi người vừa mới ngồi xuống, tiểu hòa thượng Liễu Phàm đã nói: "Có người tới!"  

Cậu ta vừa lên tiếng, mấy người Chiêm Khánh Nhân cũng phát hiện có tiếng bước chân ở đằng xa.  

Khoảng cách hơn ba mươi mét. Hai bên đều là võ cổ giả, thị lực trong đêm tối khác với người thường, có thể nhìn thấy đối phương.  

Người xưa có câu "kẻ thù gặp nhau đỏ mắt", lúc này hai bên cách nhau hơn ba mươi mét, nhìn nhau trong trời đêm ở rừng Hắc Thạch, tựa như nhìn nhau cách một con sông, không ai có hành động.  

Mọi người đều biết gặp nhau trong tình huống này là vì bia đá thu hút.  

Trời tối đen như mực, hơn nữa ai cũng sợ chạm vào trận pháp trong rừng Hắc Thạch, vì vậy hai bên cứ đứng im như thế.  

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm chắp hai tay trước ngực, mở lời trước: "Sao nào, có muốn đánh một trận không?"  

Cậu ta nhìn mấy người Chiêm Khánh Nhân và hỏi.  

"Đánh cái rắm, bọn họ không ra tay thì chúng ta lẳng lặng theo dõi diễn biến. Dương Bách Xuyên vẫn đang tĩnh tọa, nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là hộ pháp cho cậu ta, đừng để lão mạt la phá rối cậu ta." Chiêm Khánh Nhân nói rất nghiêm túc.  

Mai Thi Dĩnh vội vàng phụ họa: "Tôi đồng ý với ý kiến của Chiêm sư huynh."  

"Tôi cũng cảm thấy buổi tối không dễ choảng nhau." Trần Trầm Hương luôn hùa theo Mai Thi Dĩnh.  

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm bất đắc dĩ nói: "Tiểu tăng thật là bất đắc dĩ!"  

Câu nói của cậu ta khiến mọi người không nhịn được bật cười, cũng biết là tiểu hòa thượng muốn tìm lão mạt la báo thù.  

Bên phía lão mạt la và Đinh Trường Phong cũng giống mấy người Chiêm Khánh Nhân.  

Tiểu Pháp Vương đồ đệ của lão lạt ma sầm mặt nói với sư phụ Barda: "Sư phụ, có cần qua đó giết bọn họ không?"  

"Trong rừng Hắc Thạch có hàng nghìn hàng vạn tàn trận, không tiện manh động. Chúng ta cứ quan sát rồi tính sau. Mọi người tiếp tục giữ sức, mục đích cuối cùng của chúng ta vẫn đưa đạt được. Khi nào đến động Hắc Liên lấy được món bảo vật kia thì giết đám người Dương Bách Xuyên dễ như trở bàn tay. Tạm thời cứ để cho bọn chúng sống thêm một lúc." Lão mạt la trầm giọng nói.  

Đinh Trường Phong cất lời: "Đại sư Brada, hiện tại có thể khẳng định mục đích cuối cùng của đám tiểu bối Dương Bách Xuyên cũng là động Hắc Liên, chi bằng chúng ta theo sau bọn họ làm chim sẻ còn hơn là dấn thân vào nguy hiểm, ông thấy sao?"  

"Lão tăng cũng có ý này. Trong vòng một ngày chúng ta đã gặp bọn họ ba lần, đây không phải trùng hợp, vừa khớp với suy đoán của chúng ta. Xem ra mấy tiểu bối Dương Bách Xuyên cũng nhắm tới món bảo vật trong động Hắc Liên ở khu thứ ba. Anh Đinh nói không sai, chúng ta cứ làm chim sẻ đi." Lão mạt la Barda híp mắt nói.  

"Vậy thì rút lui. Trước khi đến động Hắc Liên, chúng ta không nên xảy ra xung đột với bọn họ. Nói ra thì lão phu rất bực đấy, đã bao giờ lão phu bị mấy tiểu bối truy đuổi như vậy đâu! Nếu không phải có việc quan trọng thì lão phu sẽ qua đó giết sạch bọn chúng ngay bây giờ." Đinh Trường Phong cực kỳ bực bội.  

Lão mạt la vội vàng khuyên can: "Anh Đinh cứ nhịn trước đã, vũ khí trong tay chúng ta dùng để làm chuyện lớn, không đáng lãng phí trên mấy đứa tiểu bối này. Khi nào chuyện lớn thành công, chúng ta sẽ băm vằm chúng thành trăm mảnh. Còn bây giờ chúng ta rút lui trước, cứ đi theo bọn họ là được."  

Đinh Trường Phong và lão mạt la Barda vừa nói chuyện vừa dẫn người rút lui, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.  

Điều này khiến đám Chiêm Khánh Nhân cười ha ha: "Hai lão già chết tiệt kia là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn đấy, lá gan bé tí như thế thì con đường Võ đạo cũng dừng tại đây thôi, ha ha!"  

Nói vậy thôi chứ thật ra mấy người họ cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật sự đánh nhau thì thực lực của đối phương đủ để đối phó với bọn họ. 

Bình luận

Truyện đang đọc