SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đạo trưởng Phương hỏi một câu có phải có một vị đại sư luyện đan đến phủ hay không làm cho tất cả mọi người ở đây chấn động.  

Trong giới võ cổ ai không biết đạo trưởng Phương là luyện đan sư?  

Đan dược ông ta luyện chế thường xuyên bị tranh nhau cướp đoạt, nếu muốn có được đan dược của đạo trưởng Phương, vậy phải cần đến cơ duyên.  

Bây giờ sắc mặt của đạo trưởng Phương lại nghẹn đỏ bừng, hỏi Triệu Trường Sinh có mời đại sư luyện đan đến hay không. Xem sắc mặt của đạo trưởng Phương là biết, luyện đan sư này chắc chắn lợi hại hơn ông ta.  

Triệu Trường Sinh cũng mơ hồ, trong phủ của ông làm gì có đại sư luyện đan nào?  

Nếu có cũng chỉ có đạo trưởng Phương.  

Nhưng bây giờ đạo trưởng Phương lại nói đến người khác.  

Triệu Trường Sinh mang theo nghi hoặc nhìn về phía đạo trưởng Phương, hỏi: “Lời này của đạo trưởng Phương có ý gì? Hôm nay khách khứa đến phủ của tôi chỉ có mình huynh là luyện đan sư!”  

“Trường Sinh huynh, bần đạo có thể nhìn quà mừng thọ của huynh hay không?” Hai mắt của đạo trưởng Phương tỏa sáng chỉ vào một phần lễ vật hỏi Triệu Trường Sinh.  

Nếu đổi thành người khác muốn xem quà mừng thọ, chắc chắn Triệu Trường Sinh sẽ trở mặt, nhưng đạo trưởng Phương là ngoại lệ. Ông và đạo trưởng Phương có mối quan hệ rất tốt trong suốt mấy chục năm nay nên không thành vấn đề.  

“Đạo trưởng Phương xem tự nhiên!” Thật ra Triệu Trường Sinh cũng muốn nhìn xem đạo trưởng Phương có thể tìm ra được đan dược gì đó từ đống quà mừng thọ hay không.  

Nhìn bộ dáng của ông ta, hình như trong đống quà mừng thọ có đan dược tốt.  

Điều này làm cho Triệu Trường Sinh vô cùng khó hiểu, nói trắng ra đống quà mừng thọ này là một vài gia tộc nhỏ dùng để nịnh bợ nhà họ Triệu, hoặc một vài người không thuộc gia tộc võ cổ giả đưa tặng. So với các món quà của thế gia võ cổ đưa đến, đống lễ vật này chỉ là vật phàm.  

Chỉ cần là quà tặng của nhân vật thế gia có uy tín danh dự đều là đưa đến trước mắt mình, sẽ không tùy tiện đặt trong nơi đăng ký đặt quà mừng thọ bình thường ở đại viện như vậy.  

Không lẽ trong đống quà mừng thọ này, hoặc nói cách khác là trong những người đến hôm nay thực sự có đại sư luyện đan? Hoặc là có đan dược cao cấp?  

Giờ phút này không chỉ có Triệu Trường Sinh, ánh mắt của mọi người đều đặt lên trên người của đạo trưởng Phương.  

Được sự cho phép của Triệu Trường Sinh, đạo trưởng Phương gật đầu, gấp không chờ nổi đi đến trước đống quà mừng thọ.  

Sau đó dùng mũi ngửi lật từng món quà mừng thọ.  

Ánh mắt của mọi người cũng bị hành động của đạo trưởng Phương hấp dẫn, di chuyển theo từng động tác tay của ông ta.  

Quà mừng thọ có chút nhiều, mặc dù khứu giác của đạo trưởng Phương nhạy bén, nhưng bởi vì trong lòng quá kích động, lật hơn nửa đống quà vẫn chưa tìm ra được, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi.  

Lúc này Vương Huyền Cơ đi lên một bước, nói: “Đạo trưởng Phương huynh, mặc dù bần đạo không biết huynh tìm cái gì, nhưng kiến nghị huynh tìm từ góc Đông Bắc xem, bần đạo cảm nhận được một loại năng lượng đang dao động ~”  

Đạo trưởng Phương sửng sốt, ngay sau đó vội vàng nói: “Cảm ơn Huyền Cơ huynh chỉ điểm ~”. Lúc này ông rất khẩn trương, nếu hôm nay tìm được một viên đan dược chân chính, tức là hôm nay trong sân này tồn tại một vị luyện đan sư chân chính, dù không phải thì người này cũng có quan hệ rất sâu với luyện đan sư.  

Đối với người cả đời si mê luyện đan như đạo trưởng Phương, đây chính là chuyện vui.

Bình luận

Truyện đang đọc