SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Điên rồi, điên hết rồi~  

Dương Bách Xuyên kêu thầm.  

Có điều, hiện tại anh cũng chỉ có thể toàn lực đối phó.  

Nhìn kết ấn trong tay tiểu hòa thượng, Thiên Cương Phật Đà Châu trong tay cậu ta quẳng về phía Mai Thi Dĩnh, Dương Bách Xuyên giật mình, anh biết rõ Thiên Cương Phật Đà Châu của tiểu hòa thượng có uy lực thế nào.  

Xét về cấp độ của pháp bảo, e rằng không hề thua kém gương Côn Luân của Chiêm Khánh Nhân, trong tay Mai Thi Dĩnh cũng có Thanh Hồng của phái Nga MI, nhưng không chắc là có thể ngăn cản được đòn tấn công của Thiên Cương Phật Đà Châu.  

“Vụt ~”   

Đương nhiên Mai Thi Dĩnh sẽ không ngồi chờ chết, cô rút kiếm Thanh Hồng bổ thẳng về phía Thiên Cương Phật Đà Châu của tiểu hòa thượng.  

Chỉ thấy kiếm Thanh Hồng của Mai Thi Dĩnh và Thiên Cương Phật Đà Châu của tiểu hòa thượng cùng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một xanh một trắng vô cùng chói mắt.  

Trong tiếng vang nặng nề, hai người cùng lùi về phía sau, trên khóe miệng của Mai Thi Dĩnh cũng xuất hiện vệt máu.  

Điều khiến Dương Bách Xuyên hoảng sợ hơn là bởi vì khí tức trên người Mai Thi Dĩnh đã trở nên hỗn loạn, đây là dấu hiệu cho thấy huyết mạch Thần Phượng của cô sắp mất đi áp chế.  

“Dĩnh Nhi, nhanh đi điều chỉnh hơi thở, tiểu hòa thượng giao cho anh giải quyết ~”  

Dứt lời, anh đã dùng Trích Tinh Thủ lao về phía tiểu hòa thượng, giống như đối phó với Hồ Tiên Nhi, tay trái của anh lấy ngân châm từ trong không gian Càn Khôn, chỉ có điều anh dùng sáu cây ngân châm với tiểu hòa thượng, nhiều hơn gấp đôi khi phong ấn Hồ Tiên Nhi.  

Ba ngân châm để phong ấn chân nguyên, ba ngân châm còn lại dùng để hạn chế hành động của tiểu hòa thượng.  

Anh làm như vậy là bởi vì tu vi của tiểu hòa thượng cao hơn Hồ Tiên Nhi.  

Là một thầy thuốc tu chân, đương nhiên Dương Bách Xuyên biết, một khi áp chế tiểu hòa thượng lại, anh nên hạ châm xuống nơi nào để phong ấn.  

Một kích Trích Tinh Thủ của Dương Bách Xuyên đã dùng toàn lực, khi gần chạm tới Thiên Cương Phật Đà Châu của tiểu hòa thượng, dưới chân khẽ động dùng Chỉ Xích Thiên Nhai Công, lập tức xuất hiện bên cạnh Liễu Phàm, tay trái của anh vung lên, đâm sáu cây ngân châm vào trong cơ thể tiểu hòa thượng.  

Ngay lập tức, ánh sáng từ chuỗi hạt Thiên Cương Phật của tiểu hòa thượng mờ đi, còn bản thân cậu ta thì đứng yên bất động.  

Dương Bách Xuyên nghĩ, thật ra anh có thể thuận lợi phong ấn tiểu hòa thượng lại là nhờ cuộc đối đầu trước đó của Mai Thi Dĩnh và tiểu hòa thượng.  

Từ một góc độ nào đó, có thể nói Dương Bách Xuyên đã thành công đánh lén tiểu hòa thượng, công thêm thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai Không mới có thể phong ấn được tiểu hòa thượng chỉ trong một lần.  

Sau khi giải quyết xong tiểu hòa thượng, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lên đã không thấy bóng dáng của Chiêm Khánh Ngân và Trần Trầm Hương đâu nữa, hai người bọn họ đã chạy ra khỏi Khí độc cổ đạo rồi.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên đi tới cạnh Mai Thi Dĩnh, anh phát hiện toàn thân cô đang run rẩy, giống như đang tận lực áp chế sức mạnh Thần Phượng bên trong cơ thể.  

Anh lập tức rút ngân châm ra, tạm thời áp chế huyết mạch Thần Phượng của Mai Thi Dĩnh.  

Mai Thi Dĩnh mở mắt nói với anh: “Cảm ơn anh Dương ~”  

“Trước tiên khoan cảm ơn, tình huống trong cơ thể em không ổn, ngân châm của anh chỉ có thể tạm thời áp chế huyết mạch Thần Phượng. Chúng ta nhanh đi thôi, rời khỏi Khí độc cổ đạo rồi trị thương.” Vừa nói chuyện, Dương Bách Xuyên vừa đỡ Mai Thi Dĩnh dậy.  

Ngay sau đó, hai tay anh túm lấy tiểu hòa thượng và Hồ Tiên Nhi, bốn người bước nhanh về phía trước.  

Vài phút sau, Dương Bách Xuyên xách theo tiểu hòa thượng và Hồ Tiên Nhi đang bị phong ấn, cuối cùng thì bọn họ cũng xông ra khỏi Khí độc cổ đạo, lần này, sau khi ra ngoài cũng không nhìn thấy bậc thềm nữa, mà là xuất hiện một sân rộng chừng mấy trăm mét vuông.  

Một cánh cửa được xây dựng trên một ngọn núi cao của quảng trường.  

Dương Bách Xuyên và Mai Thi Dĩnh cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, nơi này vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Chiêm Khánh Nhân và Trần Trầm Hương đâu, cũng không biết hai người họ đánh nhau tới tận đâu rồi.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên thả tiểu hòa thượng và Hồ Tiên Nhi xuống, hiện tại anh nhất định phải giúp Mai Thi Dĩnh áp chế sức mạnh Thần Phượng trong cơ thể.  

Tình huống của Mai Thi Dĩnh đã rất tồi tệ, có lẽ là do liên tục sử dụng sức mạnh Thần Phượng, cộng thêm đánh nhau với tiểu hòa thượng, dẫn tới bị cắn trả.  

Ngân châm của anh chỉ có thể áp chế được trong thời gian ngắn, một khi sức mạnh Thần Phượng của Mai Thi Dĩnh bộc phát ra ngoài, hậu quả đúng là không thể lường được, thậm chí còn có thể khiến cô nguy hiểm tới tính mạng, đây là điều mà Dương Bách Xuyên không muốn nhìn thấy.  

“Phụt ~”  

Vừa lo lắng tới điều này Mai Thi Dĩnh bên cạnh đã phun ra một ngụm máu, ngã quỵ trên mặt đất.  

“Dĩnh Nhi, em làm sao vậy?”  

Dương Bách Xuyên bị dọa sợ, anh vội vàng đỡ cô dậy, sau đó vận chuyển chân khí để kiểm tra thử, quả nhiên là sức mạnh Thần Phượng trong cơ thể cô đã bắt đầu lan rộng diện tích phản phệ.  

Bình luận

Truyện đang đọc