SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong tầm mắt là vô số sương mù dày đặc lấp lánh ánh bạc vờn quanh bốn phía quảng trường, không nhìn thấy bất cứ thứ gì bên ngoài, mà dọc theo quảng trường nhìn về phía trước, lại phát hiện đây là một ngọn núi cao mấy ngàn trượng, hướng lên trên nghiêng một góc 30 độ, có thể nhìn thấy một bậc thang bạch ngọc thẳng tắp để đi lên, ở xa xa có thể nhìn thấy lầu các điện thấp thoáng ẩn giấu trong sương mù ánh bạc dày đặc.  

Dương Bách Xuyên biết nơi này chính là đạo cung La Phù, là một ngọn núi thật lớn, ở bốn phía ngọn núi đều bị sương mù ánh bạc dày đặc che lấp, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy tòa núi cao ngàn trượng này, cũng không biết kéo dài đến nơi nào?  

Còn có một điểm cũng khiến cả người Dương Bách Xuyên chấn động, hắn phát hiện ở chỗ này thế mà lại không có chút linh khí trời đất nào tồn tại, hơn nữa lại không vận dụng được pháp thuật, vừa rồi hắn có thử nhưng cũng không dẫn động được chân khí. Ngoại giới không có linh khí trời đất tồn tại, chân khí trong cơ thể không thể nào sinh ra va chạm với ngoại giới trời đất, như thế sẽ không vận dụng được pháp thuật.  

Càng muốn chết chính là cũng không dùng được sức mạnh thần hồn, dường như ở chỗ này hết thảy đều bị giam cầm, giống như tu giả giả lập tức biến thành người thường.  

Dưới tình huống này, nếu có một con yêu thú gì đó xuất hiện, vậy sẽ rất nguy hiểm.  

Lúc này, hắn thử nói chuyện với lão già: “Lão già ~” lỡ như mất đi liên lạc với sư phụ, vậy thì thành kẻ mù rồi.  

“Chuyện gì vậy, tiểu tử thối, không có việc gì thì đừng quấy rầy vi sư, gặp phải vấn đề không giải quyết được, con mới tìm ta được không?” Vừa nói đến đây, Vân Thiên Tà đột nhiên khẽ ồ một tiếng.  

Lập tức Dương Bách Xuyên nghe được lão già nói tiếp: “Thế mà lại là một nơi không gian Tịch Diệt, tiểu tử thối tiếp theo phải cẩn thận một chút. Ở không gian Tịch Diệt, tu chân giả không thi triển được thủ đoạn gì, dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là người thường mà thôi, nếu đụng phải kẻ thù, con chỉ có thể dùng sức mạnh của mình để giải quyết. Nhưng cũng may, sức mạnh cơ thể của tiểu tử con coi như không kém, chỉ cần không phải sinh linh vốn có trong không gian Tịch Diệt xuất hiện thì sẽ không có nguy hiểm, không ngờ ở đây còn có thể đụng phải không gian Tịch Diệt, nhưng tiểu tử con đúng là gây phiền phức cho vi sư, làm sao lại chạy vào cái nơi đường cùng này vậy?”  

Dương Bách Xuyên nghe lão già nói vậy, chớp mắt một cái đã tiến vào rồi, còn hỏi làm sao vào được làm gì nữa? Trước mắt hắn chỉ muốn biết nơi này là như thế nào, liền hỏi: “Lão già, không gian Tịch Diệt là cái gì? Còn có sinh linh bản địa là có ý gì chứ? Chẳng lẽ sinh linh ở không gian Tịch Diệt gì đó rất mạnh à?”  

“Không gian Tịch Diệt chính là một loại không gian không có bất kỳ linh khí trời đất nào tồn tại, đặc điểm là ý nghĩa của sự yên lặng và tiêu diệt. Mặc dù không thật sự tiêu diệt vạn vật khoa trương như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ khiến người ta tuyệt vọng, cũng may ngươi xuất hiện ở không gian Tịch Diệt này có đẳng cấp bình thường, nếu là không gian Tịch Diệt cao cấp thì thực sự chính là không gian chết.  

Ở trong không gian Tịch Diệt, pháp thuật, linh thức hay chân khí tất cả đều không nhạy, nếu như không tìm thấy đường đi ra ngoài, ha ha, đến lúc đó chỉ có chờ chết, trừ phi bản thân ngươi có đủ linh thạch để chịu đựng. Đương nhiên đối với tu chân giả, có thể ở trong trạng thái không có linh khí trời đất, sống sót mấy chục năm hay mấy trăm năm thậm chí lâu hơn cũng không có vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là con phải có linh thạch và các loại thiên tài địa bảo để chống đỡ.  

Nếu không sẽ rất khó sống sót ở không gian Tịch Diệt này, ngoài ra, vi sư nói sinh linh bản địa chắc cũng không tính là quá mạnh, nhưng ở không gian Tịch Diệt, sinh linh bản địa lại có thể sử dụng thiên phú thần thông không bị hạn chế, cho nên đụng phải sinh linh bản địa có thể chạy được thì cứ chạy, con đánh không lại đâu.”  

Đúng lúc này, trong tai Dương Bách Xuyên truyền đến một tiếng thốt lên kinh ngạc, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hắn và sư phụ.  

“Cái này... Sao con không cảm nhận được linh khí trời đất tồn tại vậy?”  

“Linh thức của ta không dùng được ~”  

“Không sử dụng được pháp thuật...”  

“Đây là nơi nào chứ...?  

Tiếp theo, một tiếng đầy hoảng sợ vang lên.  

Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy tất cả mọi người đều như thế, bao gồm cả hai cao thủ Nguyên Anh trung kỳ là Lê Nặc và Ba Đồ đều như thế, đám người Diệp Vô Tâm cũng vậy.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên yên tâm, xem ra tình huống của tất cả mọi người cũng giống hắn.  

Mà sơn môn phía sau cũng nhìn không thấy, hiển nhiên là một chỗ chỉ có thể vào mà không thể ra, dựa theo lời sư phụ nói, nếu không ra được thì bọn họ sẽ bị vây chết ở bên trong.  

Điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rất phiền muộn, nhưng hắn vẫn không dám nói ra chỗ không ổn của không gian Tịch Diệt, nếu không sẽ khiến cho mọi người khủng hoảng trái lại không tốt.  

Hắn đi qua nói chuyện với Lê Nặc, vẻ mặt Lê Nặc cũng nghiêm trọng, nhưng đã tiến vào thì không có đường quay đầu lại, hiện tại chỉ có thể đi tiếp, tìm lối ra từ chỗ khác.  

Sau khi ý kiến của mọi người thống nhất, bọn họ bắt đầu đi lên bậc thang mà nhìn mãi cũng không thấy điểm đến.  

Trong tất cả mọi người, Dương Bách Xuyên hiện tại lại là người an toàn nhất.  

Thứ nhất hắn có một yêu cầm Tiểu Bạch biết phi hành, tuy rằng yêu vương Tiểu Bạch cũng không sử dụng được thần thông gì đó, nhưng trời sinh đã có lợi thế phi hành, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì, hắn có thể cưỡi yêu vương Tiểu Bạch chạy trốn.  

Thứ hai cũng là đảm bảo tính mạng của Dương Bách Xuyên, thần hồn của sư phụ Vân Thiên Tà hiển nhiên không bị không gian Tịch Diệt hạn chế, lão già có thể vận dụng sức mạnh thần hồn, đây chính là đòn sát thủ át chủ bài, càng là ưu thế lớn nhất.  

Sau khi nghĩ đến những thứ này, trong lòng Dương Bách Xuyên rất thoải mái, thế nhưng bề ngoài hắn vẫn mặt mày ủ rũ và lo lắng giống như những người khác, dù sao ở chỗ này tất cả pháp thuật cơ thể đều mất đi ưu thế, hắn chỉ là Kim Đan đại viên mãn, rất khác biệt với cao thủ cảnh giới Nguyên Anh.  

Đang ở trong suy nghĩ lung tung, đột nhiên có một tiếng gầm đâm thủng màng nhĩ  Dương Bách Xuyên vang lên.  

“Gừ~”  

Sau một khắc, tất cả mọi người giật mình, dừng lại.  

Hai đại cao thủ Lê Nặc và Ba Đồ đi ở phía trước, sắc mặt đại biến, nhìn về phía trước.  

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, khá lắm, một sói xanh thân hình dài ba mét xuất hiện ở phía trước.  

Giờ phút này bậc thang đã đến một sân phẳng, Lê Nặc và Dương Bách Xuyên một phương còn có hơn ba mét là lên tới sân phẳng, thế nhưng lại xuất hiện một đầu sói xanh ngăn cản.  

“Gừ~”  

Sói xanh lại gầm lên một tiếng, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, bọn họ đều cảm nhận được trên người sói xanh này tràn ngập yêu khí cường đại.  

Bình luận

Truyện đang đọc