SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ở trong hang ổ Thao Thiết đầy máu, không rõ là ngày đêm, thời gian ở nơi này trôi qua rất nhanh.  

Chỉ có thể ước tính thời gian gần đúng.  

Hầu Đậu Đầu đang canh giữ ngoài hang động là một con khỉ nóng tính, nhảy lên nhảy xuống không ngừng.  

Hắn luôn ngó vào trong xem thử, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Tính toán thời gian, đại ca đã vào trong mười ngày rồi, sao vẫn chưa ra ngoài nữa?”  

Advertisement

“Luyện đan đâu có dễ như vậy? Luyện dược sư ở thương hội Thiên Diệp của ta, có khi luyện một lò đan dược cũng phải mất mấy tháng, bây giờ mới có mười ngày, ngươi vội cái gì?” Diệp Vô Tâm nói.  

“Ta đây không phải lo lắng hay sao!” Hầu Đậu Đậu đương nhiên không dám tranh cãi với Diệp Vô Tâm, hắn chỉ nhỏ tiếng oán trách mà thôi, trong lòng thầm biết, Diệp Vô Tâm lại là một vị đại tẩu mới, không chọc nổi.  

“Con khỉ nhà ngươi, tính cách nôn nóng sau này phải sửa đổi ~”  

Advertisement

“Đại ca ~”  

Hầu Đầu Đậu vui mừng kêu lớn.  

Dương Bách Xuyên bước từ trong sơn động ra ngoài.  

“Vân Tử ~” Gương mặt Diệp Vô Tâm mang theo ý cười gọi một tiếng, thật ra trong lòng nàng cũng lo lắng, dù sao thì nơi này cũng là không gian dưới lòng đất của hang ổ Thao Thiết, khó tránh khỏi bên trong sơn động có quái vật gì, nàng lo cho sự an toàn của Dương Bách Xuyên.  

Lúc này, trông thấy Dương Bách Xuyên ra ngoài thì mới thả lỏng.  

“Để hai người đợi lâu rồi ~” Dương Bách Xuyên cười nói.  

Lực ra hắn chỉ mất ba ngày để luyện chế ra được chín viên.  

Sau đó thì dùng nước Sinh Mệnh để tưới cho Linh Đào, hắn đã sử dụng hết Linh Đào, cần phải bổ sung thêm. Mặc dù nơi này cấm chế pháp thuật, nhìn qua thì không cần dùng tới chân khí, nhưng ai mà biết ở những địa phương khác của cái không gian quỷ dị này sẽ như thế nào?  

Nói không chừng, giây sau đã phải dùng tới Linh Đào để bổ sung chân khí.  

Linh Đào được trồng trên núi Linh Đào trong không gian Càn Khôn của hắn, chính là đan dược chân khí tốt nhất.  

Hắn chỉ cần hao tốn chút nước Sinh Mệnh, sau khi dùng nước Sinh Mệnh dung hợp với nước hồ cá Rồng tưới lên, hắn đã thu hoạch được 81 quả Linh Đào, có chỗ này cung ứng chắc là không thành vấn đề.  

…  

Tiếp theo, Dương Bách Xuyên gọi Hầu Đậu Đậu cùng theo hắn vào trong sơn động, hắn mang thẳng Hầu Đậu Đậu vào không gian Càn Khôn, sau khi đưa Bách Thiên Chuyển Hồi đan cho Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên sử dụng bí pháp đặc thù khơi thông giải độc.  

Sở dĩ phải vào không gian Càn Khôn là vì ở nơi này, pháp lực của hắn không bị cấm chế, còn với Hầu Đậu Đậu mà nói, hắn rất quen thuộc với không gian này, năm đó lén ăn trộm Linh Đào còn bị Dương Bách Xuyên đuổi đánh.  

Một ngày sau, độc của Hầu Đậu Đậu đã được giải trừ, hắn nhảy cẫng lên rồi ngửa mặt lên trời hét lớn, tu luyện sau này của hắn sẽ không bị ảnh hưởng nữa, sau khi kì kèo được 18 quả Linh Đào của Dương Bách Xuyên, hắn mới hài lòng đi ra khỏi không gian Càn Khôn.  

Mấy người bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, Dương Bách Xuyên vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng, hắn chưa tìm thấy Hạ Thiền, cũng chưa diệt trừ được Quan Thiên Ngạo.  

Sau khi bọn họ đi được vài dặm, một tiếng nổ vang vọng dưới lòng đất.  

Bọn họ cũng loáng thoáng nghe được tiếng chém giết.  

“Đi, chúng ta qua xem thử ~” Dương Bách Xuyên nói, cả ba người bọn họ đi về hướng phát ra âm thanh.  

Đi khoảng một trăm mét, một quần thể cung điện to lớn xuất hiện trước tầm mắt của họ, âm thanh chém giết truyền đến từ quảng trường phía trước cung điện.  

Cảnh tượng Nhân-Yêu giao chiến xuất hiện.  

Hơn một trăm người đang đánh nhau vô cùng hỗn loạn.  

Có điều, Dương Bách Xuyên nhìn kỹ, hắn thấy có thứ gì đó lấp lánh đang bay lượn trên bầu trời, cả trăm người này đang đuổi theo vật thể bay kia, từng người một đuổi giết nhau.  

“Là Tiên Bảo xuất thế, chẳng trách tiếng chém giết lại lớn như vậy.” Diệp Vô Tâm vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào thứ đang bay giữa không trung, ánh mắt nóng như lửa.  

Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn qua, hắn cũng không nhịn được mà động tâm, có sáu đến bảy món bảo vật linh tính tự do bay lượn. 

Bình luận

Truyện đang đọc