SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên cũng trừng lại.  

Đúng là võ cổ giả Ám Kình tầng sáu khiến anh cảm thấy áp lực, nhưng không có nghĩa là anh sợ. Nếu thật sự phải liều mạng, Dương Bách Xuyên tin rằng người chết chắc chắn là đối phương.  

Sau mấy giây đối mặt ngắn ngủi, Triệu Nam vội vàng bước đến giới thiệu cho Dương Bách Xuyên: "Đây là chú hai của em Triệu Viễn Thành, đây là ba em Triệu Viễn Hiền."  

Theo Triệu Nam giới thiệu thì người Ám Kình tầng năm là ba cô, người Ám Kình tầng sáu là chú hai của cô.  

Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt, thầm nói trong lòng: "Ba vợ đến, xem ra bác ấy có ấn tượng khá tốt với mình, không giống như chú hai của Triệu Nam trừng mình. Hóa ra ông ta là ba của Triệu Vũ Linh."  

Triệu Nam khựng lại giây lát, nhìn Triệu Vũ Linh rồi nói một câu: "Đây là anh họ của em Triệu Vũ Linh, lần trước anh gặp rồi."  

Có lẽ lần trước anh phóng ra uy áp linh thức đã để lại bóng ma trong lòng Triệu Vũ Linh, cho nên hôm nay gặp lại Dương Bách Xuyên, anh ta không còn kiêu ngạo, thậm chí còn hơi dè dặt.  

Thấy vậy Dương Bách Xuyên rất vui vẻ.  

Có điều hôm nay ba của Triệu Nam ở đây, dù thế nào đi chăng nữa Dương Bách Xuyên cũng phải giữ thể diện cho cô. Anh tươi cười đi đến, chào hỏi theo lễ nghi của võ cổ giả: "Chào hai vị tiền bối!"  

Đầu tiên không thể thất lễ.  

"Tốt tốt tốt, từ lâu tôi nghe Nam Nam nhà tôi nói rất nhiều lời hay ý đẹp về cậu. Tuổi trẻ tài cao, khá lắm khá lắm!" Ba của Triệu Nam gật đầu mỉm cười, ra hiệu cho Dương Bách Xuyên ngồi xuống nói chuyện.  

Nhưng Triệu Viễn Thành chú hai của Triệu Nam lại lạnh lùng hừ mũi: "Tuổi trẻ tài cao thì chưa chắc. Tôi nghe nói cậu rất kiêu ngạo, còn nhỏ tuổi mà đã chọc vào nhà họ Diệp ở Yên Kinh và nhà họ Mã ở Tây Bắc. Cậu ngông cuồng như vậy, sau này có thể sống lâu được chắc?"  

Triệu Viễn Thành chỉ có một đứa con trai là Triệu Vũ Linh, coi con trai như báu vật. Nhà họ Triệu có ba anh em, bác cả không có con cái, chú ba Triệu Viễn Hiền chỉ có một cô con gái Triệu Nam, các chi khác nhà họ Triệu thì không tính, sau này người thừa kế mạch võ cổ của nhà họ Triệu chính là con trai ông ta Triệu Vũ Linh.  

Nhưng lần trước Triệu Vũ Linh trở về nói là bị Dương Bách Xuyên dọa sợ, còn nói Dương Bách Xuyên có thể là nhân vật thần thoại Tiên Thiên gì đó.  

Lúc ấy Triệu Viễn Thành nghe xong rất giận dữ, hoàn toàn không tin lời con trai.  

Nhân vật thần thoại Tiên Thiên? Đùa gì thế?  

Dương Bách Xuyên mới bao lớn? Cùng lắm cũng chỉ hai mươi mốt tuổi mà thôi.  

Độ tuổi này có tu vi Tiên Thiên á?  

Triệu Viễn Thành chưa từng gặp nhân vật đỉnh cao cấp bậc Tiên Thiên trong giới võ cổ, chỉ nghe ông cụ trong nhà nói rằng có lẽ mấy tông môn lâu đời có nhân vật Tiên Thiên, nhưng ít nhất cũng là lão quái vật đã luyện võ mấy chục năm.  

Tiên Thiên hai mươi mốt tuổi ấy à, ngay cả thời xưa cũng chẳng có mấy ai.  

Vì vậy Triệu Viễn Thành hoàn toàn không tin Dương Bách Xuyên có thể là cấp bậc Tiên Thiên.  

Vừa nãy ông ta cảm nhận được khí huyết trên người anh rất yếu, thậm chí là lúc có lúc không. Triệu Viễn Thành cho rằng Dương Bách Xuyên cùng lắm cũng chỉ là Ám Kình tầng một, kém xa đứa con trai Triệu Vũ Linh của ông ta. Dương Bách Xuyên có thể hù dọa Triệu Vũ Linh chắc là do đã dùng mưu hèn kế bẩn nào đó.  

Trong giới võ cổ có một số võ cổ giả vô dụng thường hay dùng mưu hèn kế bẩn dọa người.

Bình luận

Truyện đang đọc