SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Gia Diệu đã từng hứa hẹn với đại thành chủ, chắc chắn sẽ bảo vệ thành Tán Tu, cho dù đại thành chủ còn sống hay không, hắn đều sẽ bảo vệ thành Tán Tu. Cao Thịnh Thiên dã tâm bừng bừng, mấy năm nay Lý Gia Diệu mắt nhắm mắt mở vì không muốn thành Tán Tu loạn. Trong tay nắm giữ 800 thành vệ, đây đều là lực lượng cường đại của thành Tán Tu, chỉ cần có thành vệ ở, thành Tán Tu không loạn được.  

Hít một hơi sâu, nhìn Cao Thịnh Thiên, Lý Gia Diệu lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng một mình Cao Thịnh Thiên ngươi có thể lật trời?”  

Sau khi nói xong, Lý Gia Diệu lật tay, trên tay xuất hiện một ngọc phù màu tím, thúc giục chân khí, ánh sáng tím tỏa sáng, sau đó ném lên giữa không trung.  

“Mở cấm chế.”  

Đây là linh phù cấm chế đại thành chủ tự mình truyền cho hắn, chỉ cần thúc giục có thể mở ra đại trận cấm chế của thành Tán Tu, bao phủ toàn bộ thành, để phòng ngừa có người phá hư thành Tán Tu.  

Trong nháy mắt, trên không trung thành Tán Tu xuất hiện một hào quang tím nhạt, cấm chế khởi động.  

Ngay sau đó Lý Gia Diệu hét to: “Thành vệ đâu?”  

Một tiếng thành vệ đâu vang vọng toàn bộ thành Tán Tu.  

Ngay sau đó từng đạo ánh sáng từ bốn phương tám hướng hội tụ về thành Tán Tu.  

800 thành vệ thành Tán Tu, tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan sơ kỳ, thậm chí người xuất sắc trong đó tu vi đã là Kim Đan đại viên mãn. Những người này đều trung thành với đại thành chủ, mà đại thành chủ đã giao chức quyền điều động thành vệ cho Lý Gia Diệu.  

Mấy trăm đạo ánh sáng hội tụ trên quảng trường đài khiêu chiến, rất nhiều người ở đây vội vàng tránh đi. Vốn dĩ chỉ là một trận mở quan trang giấy sinh tử mà thôi, không ai nghĩ đến sẽ biến thành trận nội chiến tranh đoạt quyền của Tả Hữu phó thành chủ.  

Lúc này 800 thành vệ xuất hiện, mang theo sát khí cường đại, đám người sợ hãi lui về phía sau, nhanh chóng tán ra, sợ bị lan đến.  

Chỉ có Dương Bách Xuyên, người dẫn phát tất cả mọi chuyện là không động, tất nhiên còn có một Diệp Vô Tâm bối cảnh thâm sâu, ý cười trên mặt nàng càng ngày càng tăng, e sợ thiên hạ không loạn.  

Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng rất bất đắc dĩ, không nghĩ đến chỉ đòi nợ mà thôi, bây giờ lại biến thành cuộc nội chiến của hai phó thành chủ, hắn rất vô tội.  

Nhưng giống như lời của Diệp Vô Tâm, hai phó thành chủ thành Tán Tu không hợp nhau.  

Cao Thịnh Thiên dã tâm bừng bừng, Lý Gia Diệu lại giữ gìn quy củ thành Tán Tu, hoặc nói cách khác giữ gìn đại thành chủ thần bí.  

Nhưng theo lời của Cao Thịnh Thiên, đại thành chủ thần bí của thành Tán Tu đã bị trọng thương 50 năm trước, sợ rằng bây giờ đã tạo hóa, vì vậy Cao Thịnh Thiên không sợ hãi, bắt đầu làm càn.  

Nhìn qua tình huống hiện tại, Cao Thịnh Thiên không có chút phần thắng nào.  

Trong tay Lý Gia Duệ có 800 thành vệ thành Tán Tu, dưới một tiếng thét dài, 800 thành vệ đi theo tiếng thét đến đây, 800 luồng hơi thở hội tụ lại, thật sự không phải chuyện đùa. Dương Bách Xuyên nhìn thấy trong số thành vệ kia có mười mấy hơi thở đạt đến Kim Đan đại viên mãn, mấy chục Kim Đan hậu kỳ, sơ trung kỳ càng nhiều.  

Đối mặt với 800 thành vệ cường đại như vậy, cho dù là cảnh giới Nguyên Anh cũng phải né xa ba thước?  

Còn Cao Thịnh Thiên căng chết cũng chỉ là Kim Đan đại viên mãn đỉnh phong, Dương Bách Xuyên không nghĩ ra được tại sao tên Cao Thịnh Thiên này lại kiêu ngạo như vậy?  

Không lẽ còn có tay sau?  

Nếu không ngoại trừ điều này ra, Dương Bách Xuyên không nghĩ ra tại sao ông ta lại dám giằng co với Lý Gia Diệu? Hơn nữa dưới tình huống biết rõ trong tay Lý Gia Diệu nắm giữ 800 thành vệ còn trắng trợn táo bạo khiêu khích? Điều này cùng cấp với tạo phản.  

Chờ 800 thành vệ đến đông đủ, Lý Gia Diệu cũng không sốt ruột hạ lệnh bắt Cao Thịnh Thiên, sắc mặt của Cao Thịnh Thiên cũng không hề thay đổi, từ đầu đến đuôi đều giữ vững nụ cười tự tin.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nghe thấy Lý Gia Diệu mở miệng nói: “Cao Thịnh Thiên, mấy năm nay ngươi âm thầm bồi dưỡng thế lực, Hắc Vân bang đúng không? Thật sự cho rằng Lý Gia Diệu ta bị mù?”  

“Ha ha, như mong muốn của ngươi, nhưng có một điều Lý thành chủ không biết, mấy năm nay Cao mỗ không chỉ bồi dưỡng mỗi Hắc Vân, còn mượn sức một bộ phần thành vệ trung thành nữa. Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, câu này thuộc về dân gian. Ở trong Tu Chân Giới cũng tương tự như vậy, ha ha ha….” Cao Thịnh Thiên điên cuồng cười, sau đó lớn tiếng nói: “Thành vệ đâu?”  

Vừa nói xong, trong 800 thành vệ đứng bên cạnh Lý Gia Diệu, lập tức có hơn 300 người bay về phía Cao Thịnh Thiên, cùng hô lên: “Bái kiến thành chủ.”  

Lần này sắc mặt của Ký Gia Diệu trắng bệch vô cùng. Hắn không nghĩ đến thành vệ trung thành với đại thành chủ sẽ có hon2 300 người bị Cao Thịnh Thiên thu mua, hơn nữa vài người trong đó còn là người đứng đầu, tu vi Kim Đan đại viên mãn.  

“Các ngươi… Các ngươi… Các ngươi làm rất tốt.” Lý Gia Diệu nhìn hơn 300 thành vệ phản chiến đứng bên cạnh Cao Thịnh Thiên, tức giận run người.  

“Lý Gia Diệu, đừng kích động, tu luyện yêu cầu tài nguyên, Cao mỗ cho bọn họ lượng tài nguyên gấp mấy lần đại thành chủ, làm đám thành vệ đó đưa ra lựa chọn sáng suốt, có gì không thể? Ha ha ha.” Cao Thịnh Thiên càng thêm đắc ý.   

Bình luận

Truyện đang đọc