SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Cánh cửa này cao ba mét, rộng khoảng hai mét.  

Mà linh khí chập chờn tỏa ra từ trong đường viền cánh của này.  

Đây là một phát hiện lớn đó, Dương Bách Xuyên mừng như nhặt được vàng. Nếu anh đoán không nhầm thì đây là một cánh cửa, phía sau vách đá rất có thể là một không gian khác.  

Dương Bách Xuyên giơ tay ra tạo thành một quyền, đồng thời phát động chân khí, sau đó vỗ mạnh vào cánh cửa này.  

Rầm rầm rầm!  

Quả nhiên ngay sau đó cả vách đá khẽ rung chuyển.  

Cánh cửa từ từ mở ra, chứng thực cho suy đoán trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Đây đúng là một thế giới khác.  

Trong này vẫn đen như mực. Dương Bách Xuyên phóng linh thức ra kiểm tra, nhưng... sau đó anh cực kỳ kinh ngạc bởi vì linh thức vốn luôn hiệu nghiệm của anh bị một sức mạnh vô hình cản bên ngoài cánh cửa, không thể tiến vào kiểm tra.  

Sốc quá chừng!  

Cánh cửa này có thể ngăn cản linh thức ư?  

Nơi này không tầm thường!  

Nhưng càng như vậy thì Dương Bách Xuyên càng tò mò, rốt cuộc đây là chỗ nào mà có thể ngăn cản linh thức thăm dò.  

Anh nhảy vọt vào trong cánh cửa, đồng thời hét lên dặn Khưu Vân ở bên dưới chờ mình.  

Tiếp đó, Dương Bách Xuyên lấy đèn pin ra soi sáng. Mặc dù chỗ này cách ly linh thức song không ảnh hưởng tới khả năng quan sát bằng mắt thường.  

Trong phạm vi chiếu sáng của đèn pin, hang động có chiều cao và chiều dài bằng cửa vào, vả lại vẫn là vách đá đen xì. Dường như cánh cửa và lối đi này do con người tạo ra.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên cho rằng đây rất có thể là thủ đoạn của người tu chân, võ cổ giả và người bình thường không có biện pháp và sức lực đào được vách đá cứng như vậy.  

Vì vậy, thậm chí Dương Bách Xuyên còn nghĩ rằng trong đám thổ phỉ ngày xưa, hoặc là tổ tiên của Khưu Vân, chắc hẳn có võ cổ giả mang nội công thâm hậu đã vô tình phát hiện ra nơi này. Tuy nhiên, tổ tiên của Khưu Vân biết nơi này nhưng lại không thể leo lên.  

Nếu không thì cho dù thật sự có kho báu cũng bị tổ tiên của cô lấy từ lâu rồi.  

Vì thế người đó chỉ để lại hai câu thơ tình làm manh mối, hẳn là cũng hi vọng con cháu của mình có biện pháp lấy được đồ trong này.  

Thế nhưng vách đá cao năm trượng và cánh cửa này không phải thứ võ cổ giả bình thường có thể chinh phục.  

Hôm nay may mà Dương Bách Xuyên gặp được, chứ nếu là võ cổ giả thì cho dù biết nơi này có cửa cũng không vào được, thậm chí không thể mở ra cánh cửa này.  

Dương Bách Xuyên vừa suy nghĩ vừa đi vào trong, đi được vài bước thì dừng lại bởi vì tiến thêm hơn mười mét nữa là hết đường.  

Nhưng lần này thật sự có một cánh cửa, mà cánh cửa này cũng có hình dạng của cánh cửa chân chính, trên khuyên cửa khắc hoa văn hình mây cuộn và hình dơi đậm chất cổ xưa.  

Trên cánh cửa viết ba chữ triện cổ rất to.  

May mà Dương Bách Xuyên học khoa Lịch Sử, có nghiên cứu về chữ viết của các triều đại Trung Quốc, cho nên anh vừa liếc mắt đã nhận ra ba chữ triện cổ trên đó. 

Bình luận

Truyện đang đọc