SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh vội vàng nói: “Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là muốn châm cứu, châm cứu? Muốn châm cứu cho cô trên toàn thân, không có ý gì khác, hơn nữa hiện tại toàn thân của cô đều là biểu cảm khác thường, tôi cũng không có hứng thú làm cái gì.”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên buồn bực, nếu không phải là nể mặt đánh không lại cô thì tôi sẽ tát một cái rồi.  

Người phụ nữ này rõ ràng đang hiểu lầm về chuyện kia.   

Nghe Dương Bách Xuyên nói xong, trong lòng Độc Cô Vô Tình hơi khựng lại, nhưng vẫn không có buông lỏng cảnh giác nhìn Dương Bách Xuyên, chậm rãi buông nhuyễn kiếm xuống, thế nhưng trong miệng lại lạnh giọng nói: “Nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ băm nát cậu cho chó ăn.”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng tức giận, hiện tại anh phát hiện Độc Cô Vô Tình này chính là một người mắc bệnh tâm thần phân liệt, một giây trước vẫn là bộ dáng cảm ơn, một giây sau đã biến thành một bộ dáng nữ ma đầu giết người không chớp mắt.  

Không phải chỉ nói một câu bảo cô c ởi quần áo thôi sao?  

Nếu không c ởi quần áo, thì làm sao chữa bệnh cho cô?  

Ngoài miệng anh cũng mang theo vài phần tức giận nói: “Vậy thì cô muốn trị hay không trị, là cô có bệnh, cũng không phải là tôi có bệnh...”  

Một giây sau anh còn chưa nói hết, giọng đã dừng lại.  

Bởi vì Độc Cô Vô Tình đã cởi hết quần áo trên người xuống.  

Mẹ nó, quái lạ, không xuất kiếm theo lẽ thường nữa à!  

Dương Bách Xuyên đang nói thầm ở trong lòng.  

Lúc này, Độc Cô Vô Tình nhìn anh, toàn thân chỉ còn lại đồ lót.  

Nhưng mà có một thứ khiến cho Dương Bách Xuyên cảm thấy thú vị chính là đồ lót của cô, không phải là kiểu dáng hiện đại mà ngược lại là cái loại yếm mà người cổ đại trên tivi hay mặc.  

Yếm màu đỏ thẫm, vậy mà phía trên còn thêu một đôi uyên ương sống động như thật, yếm uyên ương màu đỏ thẫm.  

Chúa ơi, kiến thức sâu rộng, những người không biết còn tưởng rằng cô gái này là xuyên không từ cổ đại đến.  

Điều này có truyền thống quá không?  

Nhưng mà ngẫm lại thì cô xuất thân từ gia tộc võ cổ giả, cũng thoải mái, truyền thừa võ cổ giả ở giới võ cổ chính là từ cổ truyền đến nay, truyền thống một chút cũng coi như bình thường.  

Nuốt nước miếng, trong lòng Dương Bách Xuyên nóng lạnh lẫn lộn.  

Nhìn dáng người Độc Cô Vô Tình, quả nhiên là cấp bậc siêu mẫu, có cảm giác rất thu hút ánh mắt, làm cho người ta nóng bỏng.  

Nhưng nhìn da thịt của cô, màu trắng màu đen rõ ràng, lại làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt, không nhịn được mà run rẩy.  

“Có thể bắt đầu không?”  

Lúc này giọng điệu của Độc Cô Vô Tình nhàn nhạt nói.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên thở dài, ông đây nhịn, coi như cô là tâm thần phân liệt, không có so đo với cô.  

“Được rồi, ngồi thẳng người, tôi châm cứu.”  

Bình luận

Truyện đang đọc