SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ai cũng bế quan tu luyện, đây là chuyện tốt, Dương Bách Xuyên cũng không tới quấy rầy bọn họ, anh chỉ tìm Tửu Tiên lão tửu thông báo một tiếng, anh sắp phải rời khỏi đây một thời gian, nhờ ông trấn giữ Vân Môn.  

Tửu Tiên lão đầu đáp một câu, lúc về nhớ mua rượu ngon cho lão phu là được.  

Lần này, Dương Bách Xuyên cười toe toét: “Sẽ khiến ông hài lòng ~”  

Anh thông báo cho Khưu Vân, mấy hôm nữa Phong Thiên Nhai sẽ sắp xếp cho tán tu gia nhập Vân Môn, bảo anh đợi sau khi Lục Tuyết Hi và đám người Độc Cô Vô Tình xuất quan, bảo bọn họ bố trí cho tốt. Dương Bách Xuyên rất xem trọng việc tán tu gia nhập Vân Môn, chuyện này anh đã bàn bạc qua với Lục Tuyết Hi, anh tin cô sẽ xử lý ổn thỏa.  

Lúc gần đi, Ngô Mặc Thu không tiếng động xuất hiện trong xe của Dương Bách Xuyên.  

“Thu Nhi?” Vừa mở cửa, Dương Bách Xuyên ngạc nhiên khi thấy Ngô Mặc Thu đang ngồi bên trong.  

“Chủ nhân, nếu anh phải đi xa thì mang theo Thu Nhi đi cùng, Thu Nhi không hy vọng chủ nhân phải chiến đấu một mình, Thu Nhi đã học được một ít pháp thuật điều khiển con rối, em sẽ không gây trở ngại cho chủ nhân đâu, xin anh hãy mang theo Thu Nhi.” Ngô Mặc Thu nhìn Dương Bách Xuyên, cô yếu ớt nói.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên lóe lên một tia ấm áp, hình ảnh lần trước Ngô Mặc Thu khóc thê lương ở đảo Hồng Kông đang hiện lên trong tâm trí anh, anh biết Thu Nhi lo lắng cho anh, Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp: “Được, hiện tại Thu Nhi cũng xem như là cao thủ Trúc Cơ tầng bảy rồi, lần này chúng ta sẽ tới Pháp cùng nhau.”  

“Haha, cảm ơn chủ nhân.” Thu Nhi cười vui vẻ.  

...  

Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên tới Châu  u, anh vẫn luôn cảm giác như xung quanh mình có gì đó thiếu thiếu, nghĩ kỹ lại, hình như anh đang thiếu một hướng dẫn viên hoặc một người phiên dịch, người đầu tiên anh nghĩ tới là Ngô Nam.  

Anh tin vào thế lực của Thần Long Đàm, chắc chắn bọn họ sẽ có người ở Châu  u, nhờ Ngô Nam tìm một phiên dịch chắc là cũng không khó.  

Bấm số điện thoại của Ngô Nam, chuẩn bị hỏi thăm một chút, hơn nữa cũng cảm ơn vì lần trước đã giúp anh ở đảo Hồng Kong, cho tới bây giờ anh vẫn chưa cảm tạ ông ấy.  

Sau khi điện thoại kết nối, giọng Ngô Nam vẫn không mặn không nhạt như cũ: “Tìm tôi có chuyện gì?”  

Từ sau khi Hạ Lộ mất tích, Ngô Nam nói chuyện với Dương Bách Xuyên cũng không có mấy lời hay ý đẹp, dù sao thì hai người vẫn không gặp lại nhau, đều là liên lạc qua điện thoại, mỗi lần nói chuyện lại rất cứng ngắc.  

Dương Bách Xuyên không hề tức giận, anh biết nếu anh có chuyện, Ngô Nam vẫn sẽ giúp đỡ, mặc dù ông ấy nói năng rất khó nghe.  

“Khụ khụ, cảm ơn ông chuyện ở đảo Hồng Kông nhé ~” Dương Bách Xuyên nói lời cảm ơn trước.  

“Bớt nói nhảm, có chuyện gì thì nói nhanh, tôi rất bận.” Ngô Nam không thèm nể mặt anh.  

Dương Bách Xuyên suýt nữa bị sặc chết, anh hít sâu một hơi: “Tôi muốn tới Pháp một chuyến, tìm giúp tôi một phiên dịch hướng dẫn viên.”  

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó Ngô Nam mới lên tiếng: “Có phải liên quan tới Xương Hoa không?”  

“Đúng, chính xác mà nói là chủ sau lưng tổ chức sát thủ Xương Hoa – Gia tộc quỷ hút máu.” Dương Bách Xuyên không hề ngạc nhiên khi Ngô Nam biết được chuyện này.  

“Được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.” Ngô Nam đưa ra một điều kiện.  

“Chuyện gì vậy.” Dương Bách Xuyên nhíu mày, nhờ ông tìm một phiên dịch viên thôi mà cũng có điều kiện à?  

“Tìm giúp tôi một quốc bảo, căn cứ vào điều tra của Thần Long Đàm, vật này đã bị người của Xương Hoa mang ra nước ngoài rồi, hiện tại đang ở Pháp, cậu giúp 

Bình luận

Truyện đang đọc