SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Viên Kim Phượng nghe thấy lời khen này của Dương Bách Xuyên, có chút mê mang.  

Trong lòng cô có chút chua xót, bị người ca ngợi và theo đuổi luôn là điều cô hướng đến. Đáng tiếc, đối với cô tất cả những điều này quá mức xa xôi, phản ứng hóa học khác phái hút nhau có, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập sự chua xót.  

Nhìn Viên Kim Phượng kiều diễm ướt át, Dương Bách Xuyên rất muốn hôn cô, anh cúi đầu hôn xuống đôi môi của cô.  

“Ầm đoàng ~”  

Bị Dương Bách Xuyên hôn, đầu óc của Viên Kim Phượng nổ đùng đoàng, rơi vào trống rỗng.  

Đột nhiên trong lòng cô dâng lên cảm giác an toàn.  

Từ mâu thuẫn, sau đó không kìm được lòng, đáp lại…  

Đến bước cuối cùng, thân thể của Viên Kim Phượng hơi run lên, bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên của cô là, cô là một sát tinh chuyên khắc đàn ông. Hai người đàn ông ở bên cô đều không có kết cục tốt.  

Cô là một người đàn bà đen đủi, đây cũng là nỗi đau trong lòng cô, trong lòng nghĩ, cả đời này cũng chỉ có mệnh quả phụ, đừng hại người.  

Cũng không thể hại người em trai nhà bên Dương Bách Xuyên, đàn ông tiếp xúc với cô không ai có kết cục tốt, không lẽ cô muốn tiếp tục hại người?  

Nghĩ đến đây, Viên Kim Phượng hoảng loạn đứng dậy, nói: “Đừng, chúng ta không thể!”  

Vừa nói cô vừa đứng dậy sửa sang quần áo, chạy chậm rời đi.  

Dương Bách Xuyên có chút ngây người, trong nháy mắt anh nhìn thấy vành mắt của Viên Kim Phượng đỏ ửng, có nước mắt rơi xuống…  

Còn tưởng rằng hôm nay anh quá thô lỗ, làm cô sợ hãi, âm thầm tự trách một chút, nhặt lên cá Rồng trên đất đuổi theo.  

“Chị Kim Phượng ~ em…?” Dương Bách Xuyên còn muốn giải thích xin lỗi cô, nhưng còn chưa nói dứt lời đã bị Viên Kim Phượng đánh gãy.  

“Không liên quan đến cậu, là do chị, chị không thể cùng cậu… Chị là một người mang theo điềm xấu, không thể hại người, trời sắp tối rồi, chúng ta trở về thôi!” Nói xong, Viên Kim Phượng mang theo sự cô đơn, chua xót đến cùng cực, cô không nói chuyện, cúi đầu đi đường.  

Dương Bách Xuyên nghe thấy cô nói mình là người mang điềm xấu, trong lòng hơi suy nghĩ liền hiểu rõ. Thì ra cô để ý lời đồn sát tinh khắc chồng trong thôn, đây chỉ là tư tưởng phong kiến mê tín, anh không tin những điều này.  

Bước đi lên, nói: “Chị Kim Phượng, chị không cần để ý lời nói bậy bạ của người khác, những người nói chị mang điềm xấu, chỉ là những người ngu muội. Không có loại chuyện này, chị không cần để những lời nói đó trong lòng, em chưa bao giờ tin những điều đó.”  

Viên Kim Phượng vừa đi vừa tự giễu, cười nói: “Lời này của cậu tôi tin, nhưng cậu biết không tôi đã gả chồng hai lần. Người chồng đầu tiên chưa đầy mười ngày đã chết, lúc đi lên núi bị cục đá lăn xuống đè chết, hai người đi cố tình chỉ có anh ấy chết.  

Sau lại tìm người khác, chưa đến nửa năm ăn cơm sặc chết, cậu nói xem tôi có phải sát tnh hay không? Tại sao trên đời sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, ngay từ đầu tôi cũng tức giận người khác đồn vớ vẩn về tôi. Nhưng nghĩ lại cũng không phải không có đạo lý, tôi chính là một sát tinh, đàn ông đến gần tôi đều không có kết cục tốt. Tôi chính là một người phụ nữ đen đủi, đời này chỉ có mệnh quả phụ, cho nên nhóc Xuyên, từ nay về sau giữ khoảng cách với chị đi, nếu không cậu sẽ bị hại.”  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ mặt tự giễu lúc nói chuyện, trong ánh mắt hiện lên một sự thống khổ rồi biến mất của cô.  

Suy nghĩ một chút, thân là phụ nữ, có ai không hy vọng bị đàn ông yêu thương, bị đàn ông theo đuổi, nhưng Viên Kim Phượng lại tin mệnh, tin tưởng cô là một người phụ nữ đen đủi, hai người chồng đều bị cô khắc chết. 

Bình luận

Truyện đang đọc