SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi vào trong lều, Dương Bách Xuyên bảo Thiên Tuyệt pha trà.  

Mọi người ngồi xuống, Lăng Hư chủ động giới thiệu: "Dương đạo hữu, trước tiên tôi giới thiệu mọi người cho cậu. Diệu  m sư thái thì cậu biết rồi."  

Tiếp đó, ông ấy chỉ vào thầy trò lão hòa thượng Vô Ưu: "Vị này là đại sư Vô Ưu phái Thiếu Lâm và đồ đệ của ông ấy Liễu Phàm..."  

Sau một hồi giới thiệu, Dương Bách Xuyên biết được Liễu Phàm tức đồ đệ của lão hòa thượng Vô Ưu không phải người đơn giản, cậu ta là người đứng thứ hai trong Thập Đại Yêu Nghiệt.  

Có thể nói hiện tại trong lều toàn là cao thủ nức tiếng: Lăng Hư Tử phái Côn Luân, lão hòa thượng Vô Ưu phái Thiếu Lâm, Diệu  m sư thái phái Nga Mi. Cả ba đều là cao thủ, tông môn phía sau họ là ba tông hùng mạnh nhất trong tám tông môn lớn ở Trung Quốc.  

Thanh niên cùng độ tuổi thì có Chiêm Khánh Nhân phái Côn Luân đứng đầu bảng yêu nghiệt, tiểu hòa thượng Liễu Phàm phái Thiếu Lâm xếp thứ hai, Mai Thi Dĩnh phái Nga Mi xếp thứ ba. Quả là cao thủ thế hệ cũ lẫn lớp người mới hội tụ.  

Dương Bách Xuyên biết ba người Lăng Hư Tử có việc muốn nói, bèn hỏi thẳng; "Đạo trưởng Lăng Hư, ba vị có việc gì căn dặn?"  

Sự bộc trực của anh khiến ba người sửng sốt.  

Lăng Hư Tử cười khẽ: "Dương đạo hữu thật thẳng thắn! Thôi được, lão đạo cũng không lòng vòng mà nói thẳng luôn. Quả thật chúng tôi có việc cần hỏi ý kiến, không phải căn dặn."  

Sau lời rào đón, ông ấy nói: "Chúng tôi muốn hỏi Dương đạo hữu có còn đan Kinh Mạch không? Chúng tôi sẵn lòng đổi bằng linh dược có giá trị tương đương."  

Dương Bách Xuyên mỉm cười, biết ngay là ba người này ở lại vì đan dược.  

Xưng hô cũng ngang hàng, đổi thành đạo hữu.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thán về hiện thực giới võ cổ, tất cả phải dựa vào thực lực nói chuyện.  

Trong mắt Lăng Hư Tử, một tên Miêu Mậu Thiên đã chết còn không quan trọng bằng đan Kinh Mạch trong tay Dương Bách Xuyên. Chỉ có mấy lão quái vật cấp bậc như bọn họ mới biết nhìn hàng, lần này Dương Bách Xuyên có thể thành công chữa khỏi kinh mạch của Thân Đồ Thạch hoàn toàn là nhờ đan Kinh Mạch trong tay anh.  

Bọn họ là lão quỷ đã sống hơn trăm năm, còn là nhân vật quan trọng trong tông môn lâu đời, ai cũng nắm rõ các loại đan dược được ghi trong một số điển tịch.  

Bọn họ cho rằng đan Kinh Mạch trong tay Dương Bách Xuyên là đan dược chính cống chỉ có ở Sơn Hải Giới thần bí. Đồ vật đẳng cấp như thế bỏ xa đan rởm mà các gia tộc giới võ cổ luyện chế ra.  

Vì vậy mấy người họ thấy mà thèm.  

Nhất là đan dược chữa trị kinh mạch lại càng hiếm có.  

Mọi người đều biết tu luyện vận khí là dựa vào kinh mạch, kinh mạch trong cơ thể càng rộng càng vững thì tu luyện càng thuận lợi và nhanh chóng.  

Nếu dùng đan Kinh Mạch, nói không chừng có thể giúp tu vi của bản thân tiến thêm một bước.  

Mấy lão quái vật bọn họ đã là Tiên Thiên đỉnh phong, tiến thêm một bước chính là thần thoại Hư Cảnh. Người khác không biết, chứ bọn họ biết rõ số lượng Hư Cảnh khắp giới võ cổ chưa đầy một bàn tay, đó mới là nhân vật thần tiên chân chính.  

Không nói đâu xa, Lôi Đình phái Côn Luân, tức Tửu Tiên đang ở Vân Môn chính là một trong số đó.  

Hư Cảnh giả mới là đại năng mà cả giới võ cổ hướng tới.  

Ai mà chẳng muốn thăng cấp lên Hư Cảnh?  

Mấu chốt là đột phá hậu kỳ rất khó, khó như lên trời.  

Hôm nay đan dược của Dương Bách Xuyên vừa xuất hiện, mùi thuốc tràn ngập khắp sơn cốc. Đối với đám lão quỷ Lăng Hư Tử mà nói, đây quả thật là sức hấp dẫn khó có thể cưỡng lại.  

Vì thế, bọn họ mặt dày ở lại hòng lấy được đồ tốt từ chỗ Dương Bách Xuyên. 

Bình luận

Truyện đang đọc