SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc này, một bóng đen như tia chớp lao đến với tốc độ cực nhanh, chính là ông lão dẫn Dương Bách Xuyên vào đây. Có lẽ ông ta là nô bộc của Ruth. Thoắt cái Dương Bách Xuyên nhìn thấy một con dơi to lớn hình người nhe răng nanh nhào tới. Điểm khác với Ruth là lông cánh của ông lão này màu đen, từ khí tức có thể thấy ông ta có thực lực Tiên Thiên tầng một.  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, thình lình đấm một cú vào đầu ông ta.  

"Éc! Á!"  

Sau tiếng kêu thảm thiết, ông lão hay nói đúng ra là quỷ hút máu bị Dương Bách Xuyên đánh vỡ đầu, chết ngay lập tức.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên ngừng triệu hoán giọt máu trong cơ thể Ruth. Anh nhận thấy giọt máu của mình đã dung hợp với máu của Ruth, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được liên kết tinh huyết, điều này giúp anh nắm giữ được sinh mệnh của cô ta.  

Đối với anh mà nói, nó chỉ là một giọt máu mà thôi. Nhưng đối với Ruth, giọt máu đó đã dung nhập vào dòng máu, nếu Dương Bách Xuyên cưỡng chế lấy đi thì Ruth gặp họa ngập đầu.  

Vì thế Ruth xin tha.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười. Anh đã hơi hiểu ra, máu của anh có tác dụng lớn với quỷ hút máu, nhưng... một khi hấp thụ và dung hợp thì vận mệnh của đối phương sẽ nằm trong tay mình.  

Anh hoàn toàn không ngờ tới điểm này. Trước đây hai người giao đấu ở mộ Vũ Hầu, máu anh sử dụng thật ra là chú Tinh Huyết, mục đích ban đầu là đối phó Ruth, kết quả là Ruth nuốt mất, cuối cùng còn chạy thoát.  

Lúc trước gieo nhân, bây giờ gặt quả.  

Đúng là nhân quả do ý trời.  

Có lẽ quỷ hút máu Ruth cũng không ngờ mình sẽ có ngày này.  

Dương Bách Xuyên cưỡng chế triệu hoán giọt máu trong mạch máu của Ruth, làm cho cô ta chết đi sống lại, lộ ra nguyên hình, lúc này anh cũng dừng tay.  

Hiện tại anh không sợ Ruth sẽ giở trò.  

Dương Bách Xuyên đứng trước mặt Ruth, lạnh lùng hừ mũi: "Nếu cô không muốn chết thì khai ra tung tích của Liễu Linh Linh, không thì tôi sẽ thu lại giọt máu trong người cô, cô cũng suy yếu luôn."  

Dương Bách Xuyên không nói đùa với cô ta.  

Ruth run rẩy đứng dậy, hai mắt biến về màu xanh dương như bình thường, đôi cánh, sau lưng chợt lóe lên ánh sáng đỏ rồi biến mất, khôi phục lại dáng vẻ con người.  

Cô ta nhìn Dương Bách Xuyên cười gượng, sau đó quỳ xuống trước ánh mắt kinh ngạc của anh: "Dracula Ruth bái kiến chủ nhân, chúc chủ nhân vạn phúc."  

Nói xong cô ta hôn mu bàn chân của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên biết một số lễ nghi phương Tây, ví dụ như hôn mu bàn chân thể hiện sự tôn kính cao nhất của nô bộc trung thành đối với chủ nhân.  

"Chủ nhân?"  

Dương Bách Xuyên hơi sửng sốt, nhưng rồi anh chợt nghĩ ra điều gì, nhất định là liên quan đến tinh huyết.  

"Đứng lên rồi nói. Chuyện này là thế nào?" Anh tin rằng quỷ hút máu Ruth sẽ nói cho anh biết thông tin mình cần. 

"Cảm ơn chủ nhân vĩ đại, Ruth nguyện lòng làm nô bộc trung thành nhất của ngài, hiến dâng tất cả cho ngài. Xin chủ nhân hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của Ruth, Ruth làm vậy cũng vì muốn xác

nhận quan hệ với chủ nhân."  

Bình luận

Truyện đang đọc