SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"He he, thế mới đúng chứ. Phải nhớ bây giờ các cô là nô lệ của tôi, mọi thứ của các cô đều thuộc về tôi, bao gồm cả tính mạng. Lần sau đừng chọc tôi không vui, người chịu khổ là cô đó." Dương Bách Xuyên lấy được hộp ngọc còn không quên cảnh cáo Lục Tuyết Hi.  

Sau đó anh dùng tay mở hộp ngọc ra, nhưng cố mấy cũng không mở được.  

Vẫn là Lục Vũ Thư thỏ thẻ nhắc nhở: "Chủ nhân, hộp ngọc này cần mở bằng chân khí, ngài cứ đưa chân khí vào là mở được ngay."  

Lục Tuyết Hi nghe em gái Lục Vũ Thư nói xong, tia hi vọng cuối cùng đều tan biến. Cô ta nổi giận đùng đùng mắng mỏ: "Con khốn Lục Vũ Thư, sau này chúng ta cắt đứt quan hệ chị em!" Cô ta bị em gái chọc tức gần chết.  

"Ngài ấy không mở được nên em mách cách mở mà chị." Lục Vũ Thư vẫn vô tâm vô tư như cũ, cực kỳ ngây thơ.  

"Lục... Lục Vũ Thư, từ nhỏ đến lớn mày chính là đồ ngu, gần một nghìn năm qua đi mày vẫn ngu như thế. Sau này mày đừng nói chuyện với tao nữa, tao không có đứa em ngu ngốc như mày..." Tiếng chửi mắng của Lục Tuyết Hi dần nhỏ lại, tựa như cô ta thật sự không muốn nói chuyện với em gái nữa, nếu còn nói tiếp sẽ hồn bay phách tán vì tức giận.  

Còn Lục Vũ Thư bị chị mắng lại tỏ vẻ yếu ớt vô tội.  

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng thấy đau tim trước sự ngây thơ của Lục Vũ Thư, nhưng cũng chính vì như thế nên anh có thiện cảm với Lục Vũ Thư hơn Lục Tuyết Hi.  

"Không sao, chị cô không nói chuyện với cô thì sau này tôi sẽ nói chuyện với cô. Ha ha, Ngọc Thư à, các cô còn bảo vật nào khác không?" Dương Bách Xuyên cười híp mắt như con sói đội lốt bà ngoại đang lừa trẻ con.  

"Còn... À... Hết rồi, tất cả đều nằm trong chiếc hộp này."  

Nhìn dáng vẻ chợt nhớ ra điều gì đó của Lục Vũ Thư, Dương Bách Xuyên thầm cười to trong lòng. Xem ra chị em bọn họ chắc chắn còn đồ tốt, nhưng lúc này Lục Vũ Thư thông minh hơn, biết dừng lời đúng lúc, không nói thêm nữa.  

Dương Bách Xuyên cười khà khà: "Bây giờ cô không nói thì sau này trở về tôi sẽ từ từ tìm, ha ha!"  

Dương Bách Xuyên cười đắc ý trong lòng, đồng thời đưa chân khí lên hộp ngọc.  

Sau đó hộp ngọc phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Một tiếng "rắc" vang lên giống như tiếng mở khóa, chiếc hộp mở ra.  

Dương Bách Xuyên ngó vào trong, tức thì hai mắt sáng ngời. Không ngờ trong hộp ngọc có hai viên linh thạch trung phẩm.  

Tuy chỉ có hai viên, nhưng Dương Bách Xuyên biết rằng dựa theo cách đổi mà sư phụ dạy thì hai viên linh thạch này tương đương với hai mươi viên linh thạch hạ phẩm.  

Đối với anh mà nói, đây là một món tài sản không nhỏ.  

Có hi vọng đột phá lên Luyện Khí kỳ tầng sáu rồi!   

Ngoài hai viên linh thạch trung phẩm ra, trong hộp ngọc còn có hai tấm da thú một vàng một đỏ to bằng lòng bàn tay được khắc hoa văn phức tạp, Dương Bách Xuyên chưa nhìn thấy bao giờ.  

Anh hỏi Lục Vũ Thư: "Vũ Thư, hai tấm da thú này là cái gì?"  

Bình luận

Truyện đang đọc