SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên nghĩ tới sư phụ Vân Thiên Tà thì thử gọi một tiếng trong lòng.  

“Sư phụ người tỉnh chưa?”  

Kêu tiếng thứ nhất không có phản ứng, Dương Bách Xuyên không cam lòng lại gọi một tiếng: "Lão già đáng chết...?"  

"Khụ khụ! Thằng nhóc thối, con không thể để ta yên tĩnh hả? Vừa thức tỉnh đã quấy rầy vi sư là sao?" Giọng Vân Thiên Tà lười biếng chửi bới vang lên.  

"Sự phụ, lão già! Người xem như đã thức tỉnh rồi!"  

Dương Bách Xuyên mừng rỡ, thậm chí muốn rơi nước mắt.  

Lần trước sau khi hầm mỏ bỏ hoang ở đảo Hồng Kông nổ tung, sư phụ Vân Thiên Tà cũng không còn tin tức nữa. Trong lòng Dương Bách Xuyên biết rõ sư phụ ngăn cản tai họa cho mình tất nhiên thần hồn đã bị thương nặng, anh vì chuyện này là hổ thẹn trong lòng. Nếu không phải trong vô hình trung có thể cảm ứng được sự tồn tại của sư phụ thì anh cũng tưởng sư phụ Vân Thiên Tà đã hồn phi phách tán rồi.  

Bây giờ lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của sư phụ, trong lòng anh rất kích động, hét to lên.  

Nhưng Vân Thiên Tà lập tức đổ một chậu nước lạnh lên đầu anh.  

"Kích động cái rắm ấy, ta còn không kích động con kích động làm gì?"  

Giọng nói của Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.  

"Ặc!" Dương Bách Xuyên vẻ mặt xám xịt, lập tức giận dữ: "Lão già đáng chết, đáng lẽ người nên tan thành mây khói mới đúng!"  

"Xì, không phải vi sư đang rất tốt à. Nói tới thì hôm nay thằng nhóc con gặp may, vậy mà đụng phải tinh hạch cấp bậc Nguyên Anh của tộc quỷ hút máu. Nếu không có tinh hạch, nói không chừng vi sư thật sự phải tiếp tục ngủ say, không mất mười năm tám năm là không tỉnh được. Ngưng thằng nhóc con cũng to gan đấy, vậy mà dám đụng vào đồ vật cấp bậc Nguyên Anh hả?  

Bình Càn Khôn mà không tự chủ nhảy ra thì có lẽ bây giờ thằng nhóc con đã thăng từ lâu rồi. Cũng may lần này vi sư cũng được lợi, sau khi thần hồn bị hao tổn lần trước được bổ sung lại thì còn có dư đấy, khà khà!"  

Dương Bách Xuyên nghe thấy sự nhẹ nhõm trong giọng nói của sư phụ thì cuối cùng cũng yên tâm, xem ra lão già thật sự khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa còn được lợi không ít.  

May mà có bình Càn Khôn hấp thu tinh hạch Đế vương, nói tới thì phải cảm ơn lão tổ tông nhà Ruth.  

Nhưng hiện tại người đó đã hồn phi phách tán, coi bộ Ruth phải đau lòng rồi.  

"Được rồi lão già chết tiệt đừng nói nữa, giúp con tìm xem ma nữ Hồng Phất còn ở đây không, con không muốn thả hổ về rừng." Lúc Dương Bách Xuyên nói ra câu này sát khí trong mắt rất dày đặc.  

"Dưới mặt đất cách nơi này ba trăm mét có một cái động Hàn Băng vạn năm, cô ta đi đến đó, tu vi bây giờ của thằng nhóc con miễn cưỡng có thể vào xem thử!"  

Dương Bách Xuyên nghe thấy lời sư phụ thì lập tức nở nụ cười, chỉ cần ma nữ không bỏ trốn là được rồi, về phần động Hàn Băng vạn năm, có lẽ chỉ có một chút trở ngại, nhưng lần này sau khi tu vi tăng lên, anh có lòng tin xông vào một lần.  

"Đúng rồi lão già, người giúp con xem thử tình huống của Liễu Linh Linh đi, trong cơ thể cô ấy có thi độc sáp nhập vào trong máu, con không có cách." Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên đã đi tới bên cạnh Ruth và Ngô Mặc Thu, hai người bọn họ đang chăm sóc Liễu Linh Linh.  

"Phúc họa của Liễu Linh Linh chỉ trong một ý nghĩ, muốn cứu phải xem con có bắt được Hồng Phất hay không. Trong cơ thể ma nữ Hồng Phất có kết tinh Cương Thi, móc ra cho Liễu Linh Linh dùng là có thể 

Bình luận

Truyện đang đọc