SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dù sao anh cũng truyền lại Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể cho Lý Đại Nghị rồi, lại truyền thêm cho một Trần Bảy Roi Thuật Dẫn Thể mà thôi, cũng không phải truyền thừa tu chân.   

Thứ không thiếu trong não anh chính là truyền thừa.   

Một lúc sau, Trần Bảy Roi cầm lấy báu vật Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể mà Dương Bách Xuyên viết, xin thề rằng nhất định không truyền ra ngoài, về nhà sắp xếp xong hắn cùng Dương Bách Xuyên rời đi, đồng thời hắn quỳ một gối trước mặt Dương Bách Xuyên nói: “Cảm ơn ân chủ ban thưởng tâm pháp, Trần Bảy Roi sau này nhất định đi theo phục tùng ân chủ, mãi mãi không phản bội.”  

“Đại ca Trần nghiêm túc quá, nhanh đứng lên đi, anh vẫn gọi tôi là người anh em mà, cái gì mà ân chủ ân chủ chứ.” Dương Bách Xuyên đỡ hắn dậy, không ngờ rằng phản ứng của Trần Bảy Roi lại lớn vậy.   

“Sau này tôi sẽ gọi chú là tiên sinh, giới võ cổ rất coi trọng tôn ti truyền thừa, lễ không miễn được, nếu không Trần Bảy Roi tôi sẽ bị người khác chê cười không hiểu quy định.”   

“Được rồi, tùy anh.”

Ở bên ngoài quán karaoke, Cung Lăng Phong và Dư Giai đang lo lắng chờ Dương Bách Xuyên. Hai mươi phút sau, vẫn không không thấy Dương Bách Xuyên ra.  

Lúc này Dư Giai hơi sốt ruột, cầm máy ra chuẩn bị gọi cho ba cô. Chuyện hôm nay là do Dương Bách Xuyên vì cô mà chọc giận nhà họ Trần, điều này vừa khiến cô cảm thấy cảm động, trong lòng lại hơi ngọt ngào không hiểu vì sao.  

Nhưng nhiều nhất là lo lắng cho Dương Bách Xuyên.  

Cung Lăng Phong nhìn Dư Giai lấy điện thoại ra, nói: “Hay là chờ chút đi, tôi thấy Trần Bảy Roi không phải loại tiểu nhân ức hiếp người khác như thế, trong huyện đều đồn người này hiểu đạo lí, hẳn sẽ không làm khó nhóc Xuyên đâu, đợi lát nữa tôi sẽ vào xem.”  

“Được, tôi sẽ đợi mười phút, nếu anh ta còn chưa ra thì bằng bất cứ giá nào, tôi sẽ không để nhà họ Trần được yên.” Dư Giai có vẻ dịu dàng ít nói, nay lại kiên quyết.  

Lúc hai người nói chuyện thì thấy Dương Bách và Trần Bảy Roi cười cười nói nói đi ra.  

Trong mắt Dư Giai và Cung Lăng Phong, Dương Bách Xuyên đi trước, Trần Bảy Roi đi sao anh, nhìn qua có vẻ hơi cung kính với Dương Bách Xuyên.  

Quả nhiên sau khi Dương Bách Xuyên và Trần Bảy Roi đi tới, chỉ nghe Trần Bảy Roi nói: “Lời lúc trước của ngài cứ thế đi, ba ngày sau tôi sẽ ở trong huyện chờ ngài, tạm biệt.”  

“Được, đến lúc đó tôi sẽ báo cho anh.”  

Lúc này, Cung Lăng Phong mở to mắt. Anh ta thường ở trong huyện, biết rõ thái độ làm người của Trần Bảy Roi, không ngờ lại cung kính với bạn thân mình như thế, còn gọi ngài ư?  

Trong lòng thật sự rất tò mò, bây giờ Dương Bách Xuyên đang làm gì thế?  

Sao có thể làm cho Trần Bảy Roi cung kính như thế.  

Mắt Dư Giai lóe lên, nhìn Dương Bách Xuyên đi ra, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười, cô thật sự rất bất ngờ về Dương Bách Xuyên.  

Không nữ sinh nào không thích nam sinh ra tay vì mình.  

Hơn nữa Dư Giai cũng chỉ hai mươi mốt tuổi, cùng tuổi với Dương Bách Xuyên, trong đại học cô không thiếu người theo đuổi, nhưng mà cô là người rất có chủ kiến, chỉ chăm chỉ học tập không yêu đương. Tự đặt quy định cho bản thân là đại học không yêu một ai, trừ phi gặp được người thích hợp.  

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên, trong lòng Dư Giai đột nhiên nghĩ: “Có phải anh là bạch mã hoàng tử ông trời phái đến cho mình không?”  

Nghĩ đến đây, Dư Giai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. 

Bình luận

Truyện đang đọc